Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1229




“Vì sao lại cho rằng như vậy?” Dạ Dao Quang kinh ngạc, “Cho dù ta rất đánh giá cao trắc phi này, nhưng ta cũng sẽ không vì nàng mà tới làm khó dễ ngươi.”

“Chước Hoa tỷ tỷ đánh giá cao trắc phi?” Dụ Thanh Tập cũng có chút kinh ngạc, chợt bật cười nói, “Ta cũng không có cho rằng Chước Hoa tỷ tỷ tới khuyên ta là vì trắc phi, ta cho rằng Chước Hoa tỷ tỷ sẽ vì Vương gia tới khuyên ta, Chước Hoa tỷ tỷ đối với Vương gia giống như tỷ tỷ ruột thịt.”

Mà tính mạng của mẹ con nàng là do Dạ Dao Quang cứu, người khác tới khuyên nàng, có lẽ nàng sẽ không nghe, nhưng Dạ Dao Quang nói nàng như thế nào nàng đều sẽ nghe. Dạ Dao Quang khẳng định lo lắng Thuần Vương phủ gia trạch không yên.

Dạ Dao Quang lúc này mới hiểu điều hai bên lo lắng không giống nhau, vì thế hơi có chút bất đắc dĩ cười nói: “Ta làm sao lại vì tiểu tử thối Sĩ Duệ kia mà tới khuyên ngươi vì chuyện này? Tố Vi, chúng ta sinh ra ở thời đại này, nữ nhân rất khó tìm được một nam nhân toàn tâm toàn ý vì mình, nhưng cũng không phải mọi sự tình chúng ta đều hẳn là hướng về phía nam tử, chuyện này dù bất luận trắc phi có làm hay không, người đầu tiên có tội chính là Sĩ Duệ. Tuy là hắn cưới trắc phi không có sai, nhưng một nam tử nếu không có bản lĩnh Tề nhân, lại vẫn giữ lề thói tam thê tứ thiếp như cũ, thê thiếp không hợp nhau gây chuyện, là hắn vô năng. Ta tuy rằng quan tâm hắn, nhưng sẽ không đánh mất nguyên tắc của ta. Ta không phản đối cũng không chỉ trích hắn nạp thiếp, là bởi vì đây là việc ta vô pháp cưỡng bách, nhưng cũng không có nghĩa ta sẽ vì hắn tới ủy khuất ngươi.”

“Cảm ơn Chước Hoa tỷ tỷ.” Dụ Thanh Tập đột nhiên cười, cười có chút nhẹ nhàng.

Dạ Dao Quang lắc đầu nói: “Tố Vi, ngươi không cần để ý như vậy. Ta thừa nhận không có Sĩ Duệ thì khả năng ngươi là ai ta đều sẽ không đi quan tâm. Tất nhiên, ngươi nếu không phải thê tử của Sĩ Duệ, ta cũng sẽ không đối với ngươi tốt như thế, cùng ngươi thổ lộ tâm tình. Nhưng mặc dù nguyên nhân tới là vì hắn, chẳng lẽ chúng ta liền không thể lướt qua hắn để có tình cảm khác sao?”

“Là ta trước kia không có suy nghĩ cẩn thận.” Dụ Thanh Tập có chút đỏ mặt nói.

“Hiện tại suy nghĩ cẩn thận cũng không muộn, ngươi yên tâm đi, bất luận thời điểm nào ta đều giúp lý không giúp thân.” Dạ Dao Quang nói xong liền đứng lên: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta và ngươi cũng trò chuyện hồi lâu rồi, ngươi nên nghỉ nhiều chút.”

“Được, Chước Hoa tỷ tỷ đi thong thả.” Dụ Thanh Tập gật đầu.

Dạ Dao Quang rời đi không lâu, Dụ Thanh Tập như thế nào cũng ngủ không được, liền ngồi dậy gọi nha hoàn: “Ngươi đi Tây Uyển, nói bổn vương phi muốn gặp nàng.”

“Vương phi, người đây là vì sao?” Bà vú của Dụ Thanh Tập rất khó hiểu, “Nếu nàng ấy lúc này nổi lên ác ý thì chúng ta biết làm thế nào?”

“Ngươi yên tâm, nàng không dám.” Dụ Thanh Tập rất tự tin nói, “Trừ phi nàng không để bụng chuyện Thượng thị nhất tộc bị nhổ tận gốc.” Nói xong, ánh mắt sắc bén nhìn nha hoàn, “Ta có nói sẽ không xử lý sao?”

Nha hoàn sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, cúi người hành lễ liền xoay người lui xuống.

Rất nhanh Thượng Ngọc Yên chậm rãi đi tới, nàng không có nha hoàn kề cận, cung kính thi lễ với Dụ Thanh Tập: “Thiếp thân thỉnh an Vương phi.”

Dụ Thanh Tập dựa vào giường, ánh mắt nàng suy xét nhìn kỹ Thượng Ngọc Yên, nàng không nói “miễn lễ”, Thượng Ngọc Yên vẫn giữ nguyên tư thế hành lễ, không có nửa phần không kiên nhẫn cùng không vui, một chút thiếu lễ nghĩa Dụ Thanh Tập đều nhìn không ra, đương nhiên nàng cũng không phải gọi tới để bắt lỗi, vì thế đạm thanh nói: “Ngươi đứng lên đi.”

“Đa tạ Vương phi.”

Dụ Thanh Tập nhìn dung nhan tựa như hoa như ngọc kia, ánh mắt nàng lay động, đây là Dụ Thanh Tập lần đầu tiên nhìn thấy Thượng Ngọc Yên, nàng phải thừa nhận Thượng Ngọc Yên là nữ tử cực kỳ xinh đẹp: “Ngươi muốn gặp ta, là vì chuyện đã làm ta chấn kinh dẫn đến sinh non?”

Chuyện này, Tiêu Sĩ Duệ đã nói nàng biết sau khi nàng tỉnh lại, hết thảy tùy ý nàng xử trí. Đúng là bởi vì thái độ của Tiêu Sĩ Duệ như vậy mới có thể làm nàng bình tĩnh đến bây giờ.

“Đúng vậy.” Thượng Ngọc Yên gật đầu.

“Vậy ngươi nói đi, ta muốn nghe một chút ngươi muốn nói gì với ta.”

Thượng Ngọc Yên không lập tức mở miệng, đôi mắt nàng bình tĩnh nhìn Dụ Thanh Tập: “Vương phi có thể cho nha hoàn lui?.”

“Ngươi làm càn!”

Không đợi Dụ Thanh Tập mở miệng, bà vú của Dụ Thanh Tập liền quát chói tai, Dụ Thanh Tập lại giơ tay ngăn lại, nàng lạnh lùng nhìn Thượng Ngọc Yên, đối thượng với đôi mắt vẫn bình thản như nước của Thượng Ngọc Yên, nàng mở miệng nói: “Các ngươi lui ra hết đi.”

“Vương phi……”

“Lui ra!” Dụ Thanh Tập cường thế quát lớn, bà vú lo lắng đưa theo toàn bộ nha hoàn lui ra, Dụ Thanh Tập ngữ khí bình đạm, “Nói đi.”

“Vương phi, ngươi có từng yêu một người?”

Đồng tử Dụ Thanh Tập mở rộng, câu hỏi đầu tiên này từ Thượng Ngọc Yên làm nàng không thể hiểu được.

Nhưng không đợi nàng đáp lời, Thượng Ngọc Yên liền nhẹ giọng nói tiếp: “Thiếp thân yêu sâu nặng một người, một người vĩnh viễn không thể thổ lộ. Khi thiếp còn chưa từng được gặp mặt, thiếp liền lưu tâm nhất cử nhất động của chàng, mỗi khi nghe được một chút công tích của chàng đều sẽ vui sướng đến mức cả đêm không thể yên giấc. Đã từng có ba năm, thiếp thân không nhận được tin gì về chàng nữa, thiếp thân tựa như người mất hồn, cảm thấy mỗi một ngày đều dài như một năm. Thiếp thân phát điên đi tìm tung tích, tìm không được cũng chỉ có thể mỗi một lần lại quay lại những nơi chàng từng đi qua. Rốt cuộc, chờ đến khi thiếp thân có thể trực tiếp nhìn thấy chàng lại là lúc nước mất nhà tan, mà chàng chính là người đã làm thiếp thân từ thân phận kim chi ngọc diệp trở thành nữ nhi mất nước.”

Dụ Thanh Tập đôi mắt trong trẻo càng mở lớn, nàng không thể tin nhìn Thượng Ngọc Yên: “Ngươi!”

“Lời này thiếp thân luôn giấu ở đáy lòng, ngay cả thị tỳ bên người thiếp cũng không biết.” Thượng Ngọc Yên nhoẻn miệng cười với Dụ Thanh Tập, phảng phất gió lạnh thổi lướt qua đầu cánh hoa lê, có chút thê lãnh, “Thiếp thân nói cho Vương phi chuyện này, đó là vì để Vương phi biết tâm ý của thiếp không nằm ở trên người Vương gia, tất nhiên cũng sẽ không vì sự ân sủng của Vương gia mà làm hại Vương phi, là thiếp thân muốn quy phục Vương phi.”

Dụ Thanh Tập lại có một loại phẫn nộ mạc danh: “Ngươi cũng biết, ta sở dĩ bằng lòng gặp ngươi chính là Chước Hoa tỷ tỷ, là tỷ ấy nói tỷ ấy thưởng thức ngươi. Ta thực tò mò muốn gặp nữ nhân mà Chước Hoa tỷ tỷ thưởng thức rốt cuộc là người như thế nào, không ngờ ngươi lại có tâm tư như vậy!”

“Vương phi, thiếp thân cũng không có cảm thấy có lỗi gì với Minh Duệ hầu phu nhân.” Thượng Ngọc Yên ánh mắt thanh triệt, “Thế gian này dụ hoặc quá lớn, gần một nam tử hoàn mỹ như vậy, thiếp thân từ nghe nói thoáng qua liền biết cả đời này không thể quên được. Đây là do thiếp thân khó kìm lòng nổi, nhưng thiếp thân sẽ không lấy chuyện này đem lại phiền phức cho vợ chồng Minh Duệ hầu. Thiếp thân chỉ nghĩ sẽ đem toàn bộ phần tình ý này giữ chặt trong lòng. Hôm nay thiếp thân đem chuyện này nói cho Vương phi, là thiếp thân đối với Vương phi thành tâm, Vương phi nếu có một ngày phát hiện thiếp thân lòng mang ý xấu, tất cả chuyện này có thể đem nói cho Minh Duệ hầu.”

“Việc này không phải thành toàn cho ngươi sao?” Dụ Thanh Tập mày liễu lạnh lùng.

“Không, không phải thành toàn, mà là ác mộng của thiếp thân.” Thượng Ngọc Yên ánh mắt ảm đạm, “Minh Duệ hầu đối với phu nhân tình thâm ý trọng, bất luận nữ nhân nào có tâm ý với người đều sẽ không có kết cục tốt. Nhạc cô nương chính là một vết xe đổ, Minh Duệ hầu sẽ không để những người có khả năng làm Minh Duệ hầu phu nhân thương tâm tồn tại, trái tim của người cũng chỉ vì duy nhât phu nhân mà mềm mại. Cho dù là nữ tử, người cũng hạ thủ không thương tiếc.”