Quái Phi Thiên Hạ

Chương 753




Dùng thần dược Ngọc Băng Cơ, chỉ trong một tháng, các bộ phận trên gương mặt Ôn Đình Trạm hầu như khỏi hẳn, chỉ có điều lại giống như trẻ sơ sinh không thể thấy ánh sáng quá chói, không chịu nổi sương gió, vẫn cần thuốc của Mạch Khâm bảo vệ nhưng thân thể đã bắt đầu thay đổi.

“Đệ đã dùng cách gì mà đến bây giờ Dạ cô nương còn chưa tìm tới?” Đến khi nửa người trên của Ôn Đình Trạm đã không còn ngứa, da thịt mới cũng đã sinh trưởng, Mạch Khâm thay thuốc cho Ôn Đình Trạm, kiểm tra mức độ khôi phục của Ôn Đình Trạm, sau đó tò mò hỏi.

Bây giờ đã là cuối tháng mười một, mấy ngày nữa chính là cuối năm. Dạ Dao Quang dẫn theo Tiểu Quai Quai vẫn không tìm tới đây, dù sao Tiểu Quai Quai và Ôn Đình Trạm mới là thân thiết nhất, không thể không cảm nhận được phương hướng của Ôn Đình Trạm. Nhưng mắt thấy hai tháng đã trôi qua, Dạ Dao Quang vẫn không tìm tới cửa, Mạch Khâm có chút ngạc nhiên. 

Ôn Đình Trạm được mang ra phơi nắng, toàn thân bao bọc giống như xác ướp, ngoại trừ đôi tay và miệng thì không lộ ra một chỗ nào nữa. Mặc dù nửa thân dưới của cậu còn chưa bắt đầu cắt thịt, nhưng cũng đã đắp thuốc của Mạch Khâm để những vết sẹo cứng rắn mềm ra, khi cắt đi bớt đau đớn hơn. Chẳng qua là loại nước thuốc này có tính ăn mòn, không thích hợp dùng trên mặt.

“Trong phong thư ta nhờ Trường Diên sư huynh truyền cho nàng có nhắc đến mấy năm nay ta ở nơi nào, đồng thời cũng nói bây giờ ta và lão đại đang bế quan, ở một nơi ta cũng không biết, hứa năm sau lúc hoa đào nở rộ chính là ngày ta trở về.” Ôn Đình Trạm đơn giản nói nội dung bức thư.

“Giấy ta viết thư có ngâm qua dược liệu, mấy năm nay ta luôn âm thầm huấn luyện Tiểu Quai Quai, chỉ cần Tiểu Quai Quai ngửi được sẽ hiểu ý của đệ, sẽ không mang Dao Dạo đến tìm ta.” 

“Quả nhiên, thế gian này không có chuyện đệ suy nghĩ không chu toàn.” Mạch Khâm bưng khay thuốc lên.

“Đệ nghỉ ngơi một lát đi, ta sẽ dặn người nâng đệ vào. Ngày kia có thể là lần cuối cùng, tốc độ khôi phục của đệ vượt qua dự đoán của ta, trước tháng hai năm sau có thể khỏi hẳn.”

“Cảm ơn Mạch đại ca.” Giọng nói Ôn Đình Trạm ôn nhuận, nhẹ nhàng lại lộ chút vui mừng. 

“Giữa chúng ta lại phải nói cảm ơn nữa sao? Rốt cuộc là ta thiếu các người nhiều, hay các người thiếu ta nhiều, chỉ sợ thật sự muốn phân rõ, chưa chắc đã phân rõ được. Nếu không phân rõ được thì chính là người một nhà.” Mạch Khâm cười nhẹ, sau đó bưng khay thuốc rời đi.

Ôn Đình Trạm nửa dựa nửa nằm, ánh mặt trời đầu đông xuyên qua nụ hoa mai chiếu xuống dưới, dường như ngay cả nụ mai cao ngạo, khí phách cũng run rẩy rơi xuống người cậu. Cậu cứ lẳng lặng phơi mình dưới ánh mặt trời mùa đông như vậy, cả người giống như nhiễm một tầng ánh sáng, từ xa nhìn lại vừa mông lung vừa thần bí.

Cậu thích ý hưởng thụ quãng thời gian yên tĩnh tốt đẹp đó, nhưng không biết cậu đã bố trí tỉ mỉ như thế, vẫn không ngăn được những phát sinh ngoài ý muốn... 

Phân ra hai phía mà nói, sau khi Dạ Dao Quang từ biệt Mạch Khâm, theo Tiểu Quai Quai dẫn đường, nó một đường đi về phía Nam hải, có điều trên đường gặp một việc trì hoãn hành trình.

Một ngày kia, Dạ Dao Quang đi qua một thôn trang, đã là hoàng hôn, ánh nắng chiều cuối thu  ráng đỏ treo ở chân trời, đồng ruộng vừa thu gặt vắng vẻ được nhuộm thành màu vỏ quýt. Dạ Dao Quang vốn định tìm một nơi trong rừng nghỉ tạm, đang muốn đi vào trong rừng thì bị một lão nông lưng cõng bó rơm rạ gọi lại:

“Công tử, công tử!” 

Thoạt nhìn ông lão khoảng ngoài sáu mươi tuổi, mặc dù nhìn gầy yếu nhưng lại cường tráng, tinh thần cũng rất tốt. Ông ném bó rơm rạ trên lưng xuống, vội vã hô rồi chạy tới chặn trước mặt Dạ Dao Quang.

“Ông lão có việc sao?” Dạ Dao Quang nghe thấy tiếng gọi liền dừng bước, hành tẩu ở ngoài, cô vẫn mặc nam trang, làm việc tương đối thuận tiện.

“Tiểu công tử là người xứ khác, thế sao lại tới thôn Đôn Tử chúng ta?” Ông lão đầu tiên nói ra nghi vấn của mình. 

“Ta đi qua nơi đây, đúng lúc có chút đói bụng, nghĩ rằng còn cách trấn trên khá xa, vì vậy muốn vào rừng tìm chút đồ ăn dân dã cho đỡ đói.” Đối với ông lão lao động khổ cực, Dạ Dao Quang rất ôn hòa và kiên trì.

“Cánh rừng này không thể vào được, tiểu công tử nếu không ghét bỏ thì về nhà lão đây ăn chút rau dưa. Nơi này cách trấn trên ba mươi dặm đường, đêm nay tiểu công tử nghỉ tạm ở nhà lão, ngày mai ngồi xe bò trong thôn lên trấn trên cho tiện.” Ông lão vội vàng kéo Dạ Dao Quang đang muốn đi về phía trước, rất nhiệt tình khuyên.

Dạ Dao Quang không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ nhìn mình lẻ loi một mình, trong rừng khả năng lại có dã thú gì đó nên cô cũng không do dự nhiều, cũng không cự tuyệt thiện ý của ông lão: “Vậy thì cám ơn ông lão rồi.” 

“Haiz, được được được, đi cùng lão đây nào.” Ông lão dường như thở dài một hơi, xoay người lại khiêng lên bó rơm rạ lớn.

Dạ Dao Quang thấy vậy, hai ba bước đi tới trước mặt ông, nhấc bó rơm rạ lên dễ như trở bàn tay: “Ông lão dẫn đường đi, bó rơm rạ này để ta xách cho.”

Ông lão có chút ngượng ngùng cười, ông thật sự cũng hơi mệt, hơn nữa nhìn dáng vẻ Dạ Dao Quang giống như rất thoải mái. Ông khen ngợi Dạ Dao Quang vài câu, sau đó dẫn Dạ Dao Quang về nhà mình. 

Nhà của ông lão là nhà gỗ ba gian nhưng mái nhà lại được phủ ngói, đi thẳng là tới, cũng coi như là nhà tốt. Trên cánh đồng gần nhà còn có người chưa làm xong việc để về nhà, đi được nửa đường hầu như mọi người đều chào hỏi ông lão, lúc này Dạ Dao Quang mới biết ông lão họ Mộc.

Vốn cho rằng nhà ông lão nhất định sẽ là một đại gia đình nhưng Dạ Dao Quang lại bất ngờ phát hiện, nhà ông lão chỉ có một người bạn già, trai gái cháu chắt đều không ở nhà. Nghĩ đến sự nhiệt tình của mọi người thì ông lão Mộc không phải là tuyệt hậu, thời đại này đối với người tuyệt hậu, từ vương tôn quý tộc cho đến bách tính bình đều rất bài xích, cho rằng đó là vì gia đình làm chuyện thất đức nên gặp báo ứng.

Ông lão Mộc nói đơn giản lai lịch của Dạ Dao Quang cho bạn già biết, bà lão Mộc cũng rất nhiệt tình, không nói hai lời liền đi vào trong sân lấy đồ ăn mới, còn nhặt trứng gà rồi hấp bánh màn thầu chiêu đãi Dạ Dao Quang. Về điểm này các hộ nông dân ở cổ đại tuyệt đối rất thuần phác, Dạ Dao Quang vô cùng cảm động. 

Dùng bữa tối xong, Dạ Dao Quang đi lại trong sân để tiêu cơm, ông lão Mộc ngồi ở cửa hút tẩu thuốc. Đợi một lúc thấy Dạ Dao Quang không có ý định đi nghỉ ngơi, vì vậy ông mở miệng nói:

“Dạ công tử, sắc trời không còn sớm, mau nghỉ ngơi thôi, ngày mai công tử phải dậy sớm, nếu không sẽ không bắt kịp xe bò.”

“Vâng.” Dạ Dao Quang đáp ứng, biết các hộ nông dân đều tiết kiệm, nếu cô không ngủ, không chừng còn tốn đèn dầu. Nhưng cô vừa xoay người liền bắt gặp vẻ mặt khẩn trương của ông lão Mộc, quên mất phía sau của cô. Cô đương nhiên biết sau lưng mình không có gì cả, vì vậy cô hiếu kỳ nói: 

“Ông lão, ông đang nhìn gì vậy?”

Ông lão Mộc liền kín đáo chạy lên lôi kéo Dạ Dao Quang vào trong nhà, cài then cửa phòng rồi mới nói: “Tiểu công tử, trong thôn của chúng ta có ma quỷ lộng hành.”