Quái Phi Thiên Hạ

Chương 782




Doãn Hòa? Thi võ?

Đại đa số người ở đây đều muốn tham gia thi võ, đương nhiên nghe nhiều nên quen danh tính của cử nhân thi văn Ôn Doãn Hòa kiên quyết muốn chen chân thi võ. Tất cả bọn họ đều dừng bước, một người trong số đó không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Hà Định Viễn sắc mặt bất ngờ thay đổi: "Hắn không phải chính là Ôn Doãn Hòa sao?"

Có một người lanh lợi vội nhảy tới trước mặt Hà Định Viễn: "Định Viễn, không phải cậu vừa mới cùng hắn đối một chiêu, thân thủ của hắn như thế nào?" 

Như thế nào? Trong lòng Hà Định Viễn đương nhiên biết rõ, tay hắn rủ xuống trong tay áo bào rộng đến bây giờ còn run rẩy dữ dội không kìm được, hắn lạnh lùng nói:

"Bỗng nhiên ta nhớ ra trong nhà có việc, ta đi trước một bước."

Hà Định Viễn trở về đến nhà, tay hắn chẳng những run rẩy không thể tự chủ như trước, còn thêm một cơn đau dữ dội từ cổ tay lên đến bả vai. Lúc này hắn gọi đại phu trong phủ, đại phu cũng lắc đầu nhìn không ra nguyên cớ. Hà nhị phu nhân, mẫu thân của Hà Định Viễn suýt nữa khóc ngất: 

"Viễn nhi, con đang yên lành, đi ra ngoài một chuyến sao lại thành bộ dạng như vậy? Xem trước mắt còn có hai ngày là thi võ rồi, lúc này con bị thương ở tay vậy phải làm sao cho được!"

"Được rồi, nàng kêu khóc cái gì!" Hà nhị gia, phụ thân của Hà Định Viễn quát lạnh một tiếng.

"Thiếp có thể không khóc sao? Viễn nhi đúng là hy vọng cả đời của thiếp. Trong suy nghĩ thiên vị của chàng, đã không có Viễn nhi đương nhiên còn có người bên ngoài, chàng tất nhiên không nôn nóng." Hà nhị phu nhân khóc lóc phản bác. 

"Nàng..."

Cha mẹ Hà Định Viễn lại cãi vã, cánh tay đau dữ dội đến mức gân xanh hằn lên trên trán hắn: "Các người muốn nhìn con tàn phế hay sao!"

Hai vợ chồng lập tức ngậm miệng lại, Hà nhị phu nhân bổ nhào vào giường kêu khóc: "Con của ta ơi!" 

Hà Định Viễn cố kiềm chế mẫu thân của mình, nói với phụ thân: "Phụ thân, đưa con tới Vĩnh An Vương phủ."

"Đúng vậy! Mau tới Vĩnh An Vương phủ." Hà nhị gia vội vã phái người đi chuẩn bị. Là tâm phúc của Vĩnh An Vương phủ, hắn biết Vĩnh An Vương phủ có một thần y, hơn nữa con hắn bây giờ đang được vương gia trọng dụng.

Vì vậy Hà Định Viễn được đưa đến biệt viện của Vĩnh An Vương phủ. Biệt viện này vô cùng ít người biết đến, chính là nơi Vĩnh An Vương chế tạo riêng cho trợ thủ đắc lực nhất của hắn, không phải tâm phúc đều không biết. Bọn họ đi thẳng vào biệt viện, lại hoàn toàn không phát hiện ra Ôn Đình Trạm vẫn theo dõi bọn họ. Thấy bọn họ đã vào trong biệt viện, cậu liền xoay người rời khỏi. 

"Lão tiên sinh, con ta vẫn ổn chứ?" Đợi chủ nhân của ngôi nhà xem tay cho Hà Định Viễn xong, Hà nhị gia lo lắng hỏi vội vã.

"Cũng không có chuyện gì lớn, lệnh lang chẳng qua là bị người có nội lực thâm hậu phong bế huyết mạch, ta tiến hành châm cho hắn, thông được khí sẽ không đáng ngại nữa." Lão tiên sinh lạnh lùng nói, lại lấy ra ba cây ngân châm chỉ châm vào ba chỗ, cánh tay Hà Định Viễn bỗng nhiên không còn cảm giác đau đớn.

"Đa tạ lão tiên sinh." Sau khi Hà Định Viễn vận động cánh tay, chắp tay nói với lão tiên sinh. 

"Không sao."

"Lão tiên sinh, Viễn nhi còn có mấy ngày nữa cần tham gia thi võ, có gì đáng ngại không?" Hà nhị gia lại hỏi.

"Không đáng ngại, đối phương tạo thành thương thế như vậy cũng không có ác ý đối với lệnh lang, không cố ý đánh chết." Lão tiên sinh trả lời: 

"Bây giờ tản khí ra, lại tĩnh dưỡng một đêm là được."

Hà nhị gia thở dài một hơi, Hà Định Viễn lại nghĩ tới một việc: "Lão tiên sinh kiến thức rộng rãi, không biết lão tiên sinh có biết nếu tiểu tử giao đấu với người này, có cách thắng hay không?"

"Kẻ nào đã phong bế kinh mạch của ngươi?" Lão tiên sinh giễu cợt. 

"Không phải lão phu xem nhẹ ngươi. Nếu ngươi giao đấu với người này, khó có thể đi ba chiêu dưới tay của hắn." Thấy sắc mặt Hà Định Viễn bỗng nhiên biến đổi, lão tiên sinh nói:

"Theo con mắt lão phu hành tẩu giang hồ mấy chục năm nhìn qua, sợ rằng người này chỉ dùng năm phần công lực. Ngươi có thể suy nghĩ một chút xem công lực của hắn cao hơn ngươi bao nhiêu."

Sắc mặt Hà Định Viễn căng thẳng rời khỏi biệt viện của Vĩnh An Vương phủ. Dọc đường đi thần sắc hắn không tốt, trong lòng Hà nhị gia có chút bất ổn: 

"Viễn nhi, nếu lão tiên sinh cũng nói người kia không dễ động đến, dứt khoát con không được ngại cũng chớ nóng vội trong chốc lát, quân tử báo thù mười năm không muộn."

"Con không nóng vội?" Hà Định Viễn cười nhạt:

"Con có thể không nóng vội sao? Con có không đi tìm người ta cũng không thể tránh khỏi, không quá mấy ngày, con sẽ chạm mặt hắn ở trên sân thi!" 

Hà nhị gia biến sắc: "Lẽ nào người làm tổn thương con chính là người thi võ?"

Mặt Hà Định Viễn đen như nhọ nồi.

"Chết rồi." Sắc mặt Hà nhị gia lập tức xám trắng, hai chân mềm nhũn. 

Hà Định Viễn chớp mắt một cái, tay mắt lanh lẹ đỡ lấy Hà nhị gia: "Phụ thân, người sao vậy?"

Hà nhị gia vẻ mặt đau khổ: "Viễn nhi, ở sòng bạc của cậu con, mẹ con đã đặt toàn bộ tài sản cược con thắng."

Hà Định Viễn siết chặt nắm tay: "Mọi người thế chấp bao nhiêu?" 

"Mười... mười vạn lượng..."

"Mọi người lấy đâu ra mười vạn lượng!" Bọn họ mặc dù là đích hệ nhưng lại là nhị phòng, việc nhà cửa do đại bá mẫu nắm giữ. Cha mẹ hắn chỉ có một chút thân phận trong gia đình, bọn họ rõ ràng cùng lắm chỉ có hai, ba vạn lượng.

"Ta... ta tìm tổ mẫu của con vay ba vạn lượng, năm vạn lượng còn lại là mẹ con thuyết phục Vĩnh An Vương phi..." 

"Mọi người lại dám kéo vương phi vào!" Hà Định Viễn cảm thấy bầu trời càng thêm u ám, đẩy người cha không ra hồn của mình ra.

"Vi phụ không phải cũng muốn mặt mày rạng rỡ trước mặt vương gia sao. Vương gia xưa nay tôn trọng vương phi, vương phi nuôi một đại gia đình, đâu phải không cần tiền bạc? Nhưng vương phi cũng coi trọng con mới có thể đưa bạc ra, đâu biết rằng biết nửa đường xuất hiện kỳ đà cản mũi!" Hà nhị gia bị con trai đẩy ra, lập tức nổi giận đùng đùng nói.

Hà Định Viễn cực kỳ nhẫn nại không hề động thủ: "Được, các người có thể như thế, vậy các người tự đi mà giải quyết." 

Nói xong, Hà Định Viễn tức giận bỏ đi. Lúc này Hà nhị gia cũng không dám đuổi theo. Đứa con trai này của hắn nắm đấm tàn bạo, lại lại được lão gia và đại ca coi trọng. Bây giờ trước mặt Vĩnh An Vương cũng có tiếng nói, ông đương nhiên không dám chọc giận con trai. Vì vậy mặt ông như chết trôi quay về nhà tìm Hà nhị phu nhân hỏi chủ ý.

Chỉ thấy Hà nhị phu nhân còn muốn sống muốn chết lúc trước, giờ vui vẻ đếm ngân phiếu trên giường, ông đang buồn bực hỏi: "Nàng lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?"

"Viễn nhi ổn chứ?" Hà nhị phu nhân hỏi. 

"Viễn nhi không đáng ngại, nàng nói mau, số bạc này từ đâu tới?"

"Đây chính là vài kẻ coi tiền như rác đưa tới cửa." Hà nhị phu nhân vẫy vẫy năm vạn lượng ngân phiếu trước mặt Hà nhị gia:

"Hôm nay một đội phú thương từ Giang Nam đi ngang qua sòng bạc, bị đệ đệ của ta lừa đảo một trận, khiến hắn cược cho tên thư sinh cử nhân thi văn tới thi võ. Đệ đệ ta thấy tiền của chúng ta đều đã cược hết nên lấy trước ra năm vạn cho chúng ta tiêu xài. Đợi Viễn nhi thắng thi võ..." 

Nghe thê tử nói thao thao bất tuyệt, Hà nhị gia lập tức cảm thấy trước mắt biến thành màu đen. Sòng bài của em trai thê tử chẳng qua là trên danh nghĩa, thực tế là của ông. Ông mở sòng bài, đương nhiên rõ như lòng bàn tay những người thi võ, vốn dĩ căn bản không có ai có thể thắng nổi con trai mình. Lúc này con trai như vậy, cách giải thích duy nhất chính là người này đột nhiên xuất hiện, ông còn chưa kịp điều tra cử nhân thi văn kia!

Vị ngai ngái ép lên cổ họng, Hà nhị gia nắm chặt cánh tay của vợ: "Bọn họ cược bao nhiêu?"