Quái Phi Thiên Hạ

Chương 949




“Khụ khụ!” Dạ Dao Quang đang ăn nho suýt nữa bị nghẹn.

Ôn Đình Trạm mặt không đổi sắc, ôn hòa duỗi tay xoa dọc phía sau lưng Dạ Dao Quang: “Ăn cẩn thận chút, muội luôn không cẩn thận như vậy.”

“Quả nho này rất ngọt, không tin chàng nếm thử xem.” Dạ Dao Quang nhét một quả vào miệng Ôn Đình Trạm, “Ăn tất cả cùng một lúc.”

“Đúng a, thực sự rất ngọt.” Ôn Đình Trạm phối hợp gật đầu.

Đều là người lão làng trên quan trường, làm sao có thể không nhìn ra có người đang loanh quanh lòng vòng. Ôn Đình Trạm này rõ ràng là đang kiếm chuyện lừa gạt. Nhưng bọn hắn có thể làm gì khác? Hắn cũng thực tuyệt vọng a, chỉ cần tìm lại được số tài bảo, Minh Nặc một mực chắc chắn tận mắt nhìn thấy Tào Khuê lấy đi, hắn không truy thì ai truy?

Tào Khuê là hắn một tay đề bạt, là thủ hạ của hắn. Nếu hắn không ngoan ngoãn đưa tiền, ai biết Ôn Đình Trạm cùng Minh Nặc có phối hợp nhau nói hắn là người phía sau sai khiến Tào Khuê hay không?

Tề Cương nỗ lực ngăn chặn lửa giận trong lòng. Đã ngồi vào vị trí này, sóng to gió lớn hắn đều gặp qua, lần này là hắn thua do dùng người không đúng cách, cũng chỉ có thể nhận: “Không biết thế tử cùng Ôn đại nhân biết được Tào Khuê đã lấy đi bao nhiêu không?”

“Khi ấy thực hỗn loạn, bổn thế tử cũng không biết hắn cuối cùng đã lấy đi bao nhiêu.” Minh Nặc phối hợp rất tự nhiên với Ôn Đình Trạm. Bọn họ đến lúc này hao binh tổn tướng, hắn còn đi tới trước quỷ môn quan một chuyến, lấy thêm chút phí an ủy cũng không quá chứ?

“Hạ quan thật ra đã tới lão lang sơn.” Ôn Đình Trạm nói mà không đổi sắc mặt, “Chỉ có khoảng hơn hai mươi rương, nhìn qua có thể chứa sáu bảy chục vạn lượng. Toàn Diệu ngày đó đã nói rõ với bệ hạ rằng lão lang sơn đang chưa hai trăm vạn tài bảo của sơn tặc. Lúc ấy rất nhiều đại nhân đều chứng kiến, Tề đại nhân nếu là không tin có thể đi hỏi thăm, xem xem hạ quan có nói dối hay không.”

Có nói dối hay không chính ngươi còn không rõ ràng? Con mẹ nó! Ngươi nói dối không phải số lượng thông thường, mà là số vàng bạc bị nuốt, vừa mở miệng đã có thể nói ba bốn mươi vạn lượng!

Tề Cương áp xuống vị tanh trong cổ họng, trong lòng tính toán có thể lấy từ phủ của Tào Khuê bao nhiêu, chính mình phải bổ sung thêm ngần nào, đại khái tính toán thấy con số hắn có thể có, vì thế hít sâu một hơi nói: “Thế tử cùng Ôn đại nhân yên tâm, chỉ cần Tào Khuê dám tìm tới, hạ quan chắc chắn sẽ truy hồi số tài bảo hắn đã lấy!”

Số tiền phải nhả ra không nhỏ. Nhìn địch nhân sầu thảm, Bố Chính Sử Kha Ích trong lòng cảm thấy thoải mái chút ít, hoàn toàn không tiếp tục để tâm tới việc Ôn Đình Trạm buổi tối cấp gọi hắn, lúc này càng nhìn Ôn Đình Trạm càng thấy thuận mắt: “Xin thế tử cứ an tâm, hạ quan tất nhiên sẽ hiệp trợ cho Tề đại nhân.”
Hiệp trợ sao, tất nhiên là nghĩ mọi cách để đào tiền Tề Cương cùng Tào Khuê, chính mình bỏ công ra một chút!

Tào Khuê tất nhiên là phải tìm tới bởi hắn sớm đã bị người của Ôn Đình Trạm bắt lại. Mang theo một đám rương rỗng tới cửa chẳng qua là Ôn Đình Trạm đã sắp xếp từ hôm qua, tìm một người có thân hình giống Tào Khuê lại biết thuật dịch dung. Người này vừa thấy có bẫy, thì cực lực phản kháng, và còn giống Tào Khuê ở điểm thân thủ không hề kém. Ban đầu đám người Ôn Đình Trạm không có ra tay hết sức, để Tào Khuê giả chạy đi. Ôn Đình Trạm tất nhiên là diễn cảnh đuổi theo nhưng khi đem người quay trở về thì lại là người thật.

“Tào khuê khi tỉnh lại sẽ nói chàng vu oan giá họa thì sao?” Đem Tào Khuê giao cho Tề Cương, chờ khi mọi người đi hết, Dạ Dao Quang mới nhíu mày hỏi.

“Lúc này Tào Khuê mới kêu oan thì đã muộn rồi.” Ôn Đình Trạm đạm thanh nói, “Trừ phi lúc Tề Cương ngay lúc biết Tào Khuê là giả liền vạch trần thì còn khả năng. Hiện giờ ta giao Tào Khuê cho hắn ngay trước mặt Tống Thanh cùng Kha Ích, hắn muốn lật lọng giúp Tào Khuê kêu oan, trừ phi hắn không muốn sống nữa.”

Tuy rằng thực sự là bị hãm hại, nhưng Tào Khuê đích xác là hung phạm. Muốn tiếp tục điều tra, Tề Cương trừ phi là ngại mệnh hắn quá dài, nếu không đầu óc hắn cũng sẽ không tới mức bị lừa đá mà đi giúp Tào Khuê.

“Chàng khẳng định còn giữ chứng cứ phạm tội khác của hắn.” Dạ Dao Quang chắc chắn nói, nếu không sao Ôn Đình Trạm dám hành sự mạo hiểm như vậy.

“Ta tặng bọn họ một ‘ Chử cô nương ’, chẳng lẽ như vậy là ta uy hiếp họ sao?” Ôn Đình Trạm phá ra cười tươi như nắng gắt, hai lúm đồng thoáng ẩn hiện trên má phảng phất như làm người đối diện uống nhầm rượu ngon, “Tào Khuê sai ở chỗ, hắn quá tham lam.”Chắt gái của Chử Đế Sư, hắn thế nhưng còn nghĩ muốn cùng Chử Đế Sư làm thông gia. Đương nhiên nhờ vào điều này Ôn Đình Trạm đã bày mưu tính kế cho người của hắn hóa trang tới dụ Tào Khuê, câu dẫn lòng tham của hắn. Nhưng nếu hắn tỉnh táo nghĩ lại, làm gì có chuyện Chử cô nương dễ dàng ngã quỵ trong tay hắn như vậy. Nắm giữ các chứng cứ đủ để hắn chịu tội chết, liền tính cả sự tình ám sát Minh Nặc cùng trộm tài bảo của triều đình. Từng ấy chứng cứ phạm tội ném tới trước mặt Tề Cương. Tề Cương dám thay hắn đi kêu oan, Đô Chỉ Huy Sứ cũng sẽ làm đến cùng!

“Được lắm, chàng lợi hại.” Dạ Dao Quang liếc xéo Ôn Đình Trạm, “Chàng làm gì lừa hắn số tiền lớn như vậy, không có tiền hắn chẳng phải sẽ đi cướp đoạt mồ hôi nước mắt của người dân?”

“Hắn làm phu nhân của ta chịu một trận mưa, ta yêu cầu bồi thường cũng không phải quá phận đi?” Ôn Đình Trạm đem Dạ Dao Quang ôm vào trong lòng, “Hắn cướp đoạt tiền bạc, ta không lừa hắn, hắn sẽ vẫn đi cướp, có cơ hội tốt vì sao hắn có thể buông? Bất quá ta chỉ lừa hắn một chút, hắn ngược lại sẽ biết điều hơn một chút.”

“Đây là đạo lý gì?” Dạ Dao Quang khó hiểu.

“Hắn cùng Kha Ích không đội trời chung.” Ôn Đình Trạm giải thích nói, “Hai người, một người nắm giữ chính quyền cả tỉnh Cam Túc, một người tay cầm quân quyền của Cam Túc, hai người đã không vừa mắt nhau rất nhiều năm. Kha Ích thật vất vả mới tìm được một yếu điểm của hắn. Đã biết hắn bị ta lừa còn khẳng định là sẽ truy đến cùng, còn thỉnh thoảng có lúc nhìn chằm chằm hắn? Liền chờ hắn nắm giữ chứng cứ đầy đủ chính đáng, còn ngại gì không đem Tề Cương kéo xuống?”

“Cho nên, chàng sáng sớm đã mời cả ba người tới chính là vì điều này.” Dạ Dao Quang đưa ra kết luận.

Ôn Đình Trạm khuôn mặt sâu sắc, đôi mắt đen sâu thẳm, ấm áp nhìn Dạ Dao Quang: “Lúc ban đầu ta thật không có nghĩ tới muốn lừa hắn số tiền này, nếu không phải bọn họ trên đường trì hoãn thời gian, ta phải gấp rút trở về dưới mưa.”

Nếu không gấp trở về dưới mưa, cũng sẽ không làm muội phải đứng đợi dưới mưa.

Tiếng lòng của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang nghe đã hiểu, nàng đem cằm dựa trên vai hắn, thấp giọng nói: “A Trạm, muội làm như vậy không phải để chàng băn khoăn trong lòng.”

Lúc này, Dạ Dao Quang có chút hối hận, ngay lúc đó nhất thời tùy hứng, nàng không biết sẽ lưu lại bóng ma sâu như vậy trong lòng hắn. Chỉ là lúc đó trong lòng nàng sợ hãi đạt tới cực hạn, nhìn thấy hắn liền theo bản năng làm như vậy. Có lẽ khi tình đã đủ sâu, khó có thể có phản ứng bình tĩnh.

“Ta biết, nhưng trong lòng ta không vui, ta không vui tất nhiên phải có người gánh hậu quả. Chỉ do Tề Cương, là hắn quá xui xẻo mà thôi.” Ôn Đình Trạm ngữ khí ôn hòa, không có bất luận cảm xúc nào khác, ôn nhuận như dòng nước chảy vào tâm can Dạ Dao Quang, đem những u sầu trong lòng nàng tan biến đi.