Quái Phi Thiên Hạ

Chương 991




Vạn chiêu nghi rốt cuộc không chết, bệ hạ vì nàng bãi triều một ngày, như vậy những sự tình khi trước đều trôi vào dĩ vãng. Tuy rằng không phải bãi triều ba ngày như luật định, nhưng bệ hạ đến cùng vẫn thủ nàng ba ngày. Bởi vậy có thể thấy được, bệ hạ đối với nàng coi trọng đến thế nào.

Thời kì này, điều Dạ Dao Quang lo lắng cuối cùng cũng xảy ra. Sau khi rời cung yến, bệ hạ tra rõ vụ ám sát, Nguyên Dịch đã sớm có an bài, Minh vương phủ bên trong tra ra dấu vết miêu nữ. Mặc dù Minh Nặc đem sự việc gặp tại Lan huyện đều nói ra hết, đây chỉ là một sự trùng hợp. Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang giờ phút này cũng không bo bo giữ mình, mà đứng ra làm chứng cho Minh Nặc.

Sự tín nhiệm của bệ hạ đối với Ôn Đình Trạm cũng là vượt qua dự kiến của toàn bộ người có mặt, cứ như vậy buông tha Minh Nặc. Nhưng lúc này có vài người nhảy ra, nói có người ngấm ngầm mưu hại ý chỉ Ôn Đình Trạm đây là tự biên tự diễn vở kịch này.

Mục đích thực hiện tức thì bị bọn họ lao nhao phỏng đoán, có người nói Ôn Đình Trạm có mưu đồ phản nghịch, muốn đưa Tiêu Sĩ Duệ lên kế vị. Đương nhiên loại người này trực tiếp bị Hưng Hoa đế cho kéo ra ngoài phạt trượng, thừa lại một đám thì ám chỉ Ôn Đình Trạm chỉ vì cái lợi trước mắt, nghĩ đến việc gia tăng công lao chính mình, điểm này thì Hưng Hoa đế không biểu hiện thái độ rõ ràng. Cuối cùng khi triều đình đang tranh luận không dứt, Hưng Hoa đế giải quyết dứt khoát, lệnh Ôn Đình Trạm đi tra rõ chuyện này, chứng minh chính mình trong sạch.

“Quả nhiên là gỗ tốt nhờ rừng, gió lớn bẻ cành. Chàng không có rảnh rỗi được một hai ngày.” Biết được tin tức này, Dạ Dao Quang không khỏi thở dài.

Ôn Đình Trạm vẫn như cũ vân đạm phong khinh cười với Dạ Dao Quang: “Ta lại thấy hứng thú với sự vu khống này.”

“Vu khống cái gì?” Dạ Dao Quang buồn bực nhìn hắn.

“Những kẻ rảnh rỗi đi bịa đặt, chỉ là những kẻ tầm thường không ai để ý.”

Dạ Dao Quang: “...”

Thấy Dạ Dao Quang vẻ mặt không nói lên lời, Ôn Đình Trạm mỉm cười: “Đừng lo lắng cho ta, chuyện này bọn họ ép ta phải ra tay, ta cũng nên phối hợp.”

Dạ Dao Quang đưa tay sờ trán Ôn Đình Trạm: “Chàng không ấm đầu đấy chứ? Ôm việc vào bản thân.”

Nâng tay lên kéo xuống cổ tay nhẵn bóng của nàng, khẽ hôn lên bàn tay nàng: “Ta đây là nắm giữ chủ quyền, cũng là để cho những kẻ đó hiểu rõ, ngày sau có chuyện gì tốt nhất không nên hắt qua ta, bằng không...”

Bằng không như thế nào thì Ôn Đình Trạm không có nói, nhưng Dạ Dao Quang nhìn ánh mắt khóe môi hắn đều phát ánh sáng lạnh, biết chuyện này cũng chẳng phải tốt đẹp gì.

“Chàng tính toán làm như thế nào?” Dạ Dao Quang không khỏi sốt sắng.

Ôn Đình Trạm ý vị thâm trường cười: “Quân cờ Nhạc Thư Ý này nên đem ra sử dụng rồi.”

Nhạc Thư Ý? Dạ Dao Quang ngẩn ra: “Chàng khi nào có quan hệ qua lại với Nhạc Thư Ý?” “Ý của ta, lời nói của Nguyệt Cửu Tương là hữu dụng?” Ôn Đình Trạm nhướng mày.

“Nguyệt Cửu Tương, nàng có thể bình tĩnh đối mặt với Nhạc Thư Ý sao?” Cứ cho Nhạc Thư Ý cùng Ấp Đức công chúa không phải hung phạm hại chết mẫu tử ba người bọn họ, nhưng nếu như không có bọn họ, mẹ con nàng làm sao có thể rơi vào kết cục như vậy?

“Kẻ thù, cũng có phân ra chủ yếu và thứ yếu.” Ôn Đình Trạm cầm tay Dạ Dao Quang, “Có khi vì báo thù, có thể bảo hổ lột da, cũng có thể nhận giặc làm cha. Như Vạn chiêu nghi rõ ràng hận bệ hạ, lại muốn lấy thân phụng dưỡng. Hiện bây giờ Nguyệt Cửu Tương muốn báo thù, muốn hung thủ hãm hại mẫu tử nàng bị tru diệt, không thể không hợp tác với Nhạc Thư Ý. Đợi đến khi kẻ ác đền tội, lại đến thanh toán ân oán giữa bọn họ cũng không muộn.”

Nói đến Vạn chiêu nghi, những điều Vạn chiêu nghi thực hiện, Dạ Dao Quang thật là hoàn toàn vô pháp lý giải: “Vạn chiêu nghi nàng đến cùng vì cái gì?”

Cốt nhục của mình, ngay cả huynh trưởng đều hy sinh, điều này thật sự vượt qua sự tưởng tượng của Dạ Dao Quang, không, Dạ Dao Quang cảm thấy là vượt qua toàn bộ nhận thức của con người, cho nên mới có nhiều người bị nàng lừa gạt như vậy!

“Trước kia ý đồ của nàng chính là vì cừu hận, vì sinh hận mà báo thù.” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng nói một câu, “Hiện tại chỉ sợ ý đồ của nàng là vị trí thái hậu.”

Đối với Vạn chiêu nghi là được ăn cả ngã về không, Ôn Đình Trạm vẫn có thể lý giải, dù sao người thân của nàng đều đã mất, bệ hạ bởi vì nàng càng chán ghét oán hận. Nàng chẳng những không báo được thù, ngược lại phải bồi chính mình. Cho nên nàng không cam lòng, mới nảy sinh sự việc này.

“Thái hậu?” Dạ Dao Quang cảm thấy Vạn chiêu nghi thật là điên quá rồi, “Không nói đến nàng còn có thể mang thai hay không, nàng có thể cam đoan đó là hoàng tử?”

“Ha ha ha ha, Dao Dao của ta a.” Ôn Đình Trạm yêu không kềm chế được đem Dạ Dao Quang ôm vào trong lòng, “Đại vị trong hậu cung kia, thật thật giả giả, hư hư thực thực, phải dùng thủ đoạn của chính mình. Bất quá Vạn chiêu nghi đích xác không nghĩ đến việc sẽ lại mang thai!” “Chàng sẽ không hạ dược với nàng chứ?” Ôn Đình Trạm bản sự, thật là khiến Dạ Dao Quang càng ngày càng kinh sợ.

“Chuyện này, cũng không phải là ta nghiên cứu chế tạo ra.” Ôn Đình Trạm vẻ mặt vô tội nói.

Dạ Dao Quang đầu đầy hắc tuyến: “Độc vương không phải là nghe chàng sao!”

Dừng một chút, Dạ Dao Quang mới phản ứng lại: “Khó trách Văn Tử cùng Sĩ Duệ để Vạn chiêu nghi mà sốt ruột phát hỏa, chàng còn không nói rõ đến nơi đến chốn, nguyên lai chàng sớm đã có an bài! Chàng thế nhưng không nói cho bọn họ, làm cho bọn họ bây giờ như kiến trên chảo nóng.”

“Vì sao phải nói cho bọn họ?” Ôn Đình Trạm mắt phượng tối đen khẽ híp lại, “Chỉ vì một nữ nhân có thể làm bọn họ sợ tới mức tự loạn trận tuyến, vậy còn làm được gì? Lần này ta muốn làm cho bọn họ phải nhớ thật lâu. Bọn họ luôn xem nhẹ thủ đoạn của nữ nhân, sớm muộn gì thả ra ngoài hoặc để một mình đảm đương sẽ sơ sẩy dưới tay nữ nhân!”

Đối với Vạn chiêu nghi, hắn chưa từng có buông lơi phòng bị. Hắn sớm nói với nàng ta an tâm nuôi thai, tự nhiên có thể mẫu tử đều an. Nếu như nàng nhất quyết đến cùng, hắn buộc phải hạ thủ, muốn nàng trả giá tới máu chảy đầm đìa. Nàng đã nàng không cam lòng sống bình thường, nỗi đau nhỏ không nhớ được, vậy hắn để nàng đau đến tê tâm liệt phế một lần. Cho nàng sống yên ổn, nàng không cần, vậy chính là sống không bằng chết!

“Vạn chiêu nghi ngộ ngươi!” Thật sự là đủ xui xẻo.

Nếu như Vạn chiêu nghi tưởng thật là mình đã làm đảo điên hoàng triều, mộng đẹp thái hậu, như vậy giấc mộng này nhất định sớm tan biến. Bởi vì nàng đã vô pháp lại làm mẹ. Tuy rằng Dạ Dao Quang cảm thấy cướp đoạt quyền làm mẹ của một nữ nhân là quá mức tàn nhẫn, nhưng nữ nhân như Vạn chiêu nghi không xứng làm mẹ! Đợi đến khi nàng dưỡng thân thể tốt xong liền biết chân tướng, chỉ sợ sẽ như bị sét đánh.

Nàng cam tâm sao? Hy sinh lớn như vậy những cũng không đạt được thứ chính mình muốn, không, nàng khẳng định sẽ không cam tâm, cho nên nàng sẽ hành động, nàng chỉ cần hướng tới Ôn Đình Trạm thì sẽ bị mắc một cái bẫy thật sau! Cuối cùng, chết không có chỗ chôn.

Vạn chiêu nghi quả thật có quyết đoán cùng thủ đoạn, đáng tiếc nàng gặp Ôn Đình Trạm, nhất định là một hồi bi kịch.

Bỗng dưng, Dạ Dao Quang có chút đồng tình với Vạn chiêu nghi, không, là đồng tình với việc đã đối địch với Ôn Đình Trạm.

Lắc đầu, ném đi ý niệm quái ý này, Dạ Dao Quang hỏi: “Không nói tới nàng, Nguyên Dịch chàng tính toán đáp lễ thế nào?”

“Tự đoạn hai cánh tay có đủ không?”