Editor: Cam Đường
Sự chủ động của Mộc Miên giống như một chiếc công tắc, chiếc công tắc giam giữ mãnh thú. Từ trước tới nay cô luôn nghĩ C là một tiểu bạch thỏ đơn thuần, bị hôn một chút phải ngây ngốc rất lâu mới phản ứng lại được, nhưng bây giờ, cô thấy mình đã sai, đã sai một cách thái quá.
Có một số việc, chỉ cần hướng dẫn một chút sẽ mất đi sự tự chủ, giống như cô bây giờ, bị một con dã thú hung ác cắn vào cổ rồi đè dưới thân. Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, từng chút một đánh dấu mùi hương thuộc về anh. Giống như đang thông báo với cả thế giới, cô là vật sở hữu của anh, con quái vật thường ngày cố gắng trấn áp bản thân, giờ phút này rốt cuộc cũng lộ ra thú tính. Nhưng cô lại nguyện ý cam chịu, bị ăn đến xương cốt cũng không còn.
Tình trạng này diễn ra mấy ngày rồi, mấy ngày nay cô không hề đi đâu. Trên thực tế là căn bản không thể phân thân, cô đã từng xem thế giới động vật và thấy những con vật trong đó không ăn uống gì, một mực giao phối trong nhiều ngày đã cảm thấy kinh khủng lắm rồi, nhưng bây giờ đến lượt mình, cô lại càng cảm thấy m* nó kinh khủng hơn.
Đúng là C mang gen bò sát, quả thực có thể không ăn không uống mấy ngày trong thời kỳ động dục, nhưng Mộc Miên thật sự không thể chịu đựng được, tuy rằng anh so với bình thường có vẻ hoàn toàn khác, càng trở nên ngon miệng hơn, nhưng một người phụ nữ sắp ngã quỵ vì kiệt sức, bụng đói cồn cào thì có muốn cũng không đủ sức mà.
“Xin anh…em thật sự vừa đói vừa mệt quá rồi.” Người phụ nữ kéo cái đầu đen đang vừa cắn cổ mình vừa liếm qua liếm lại ra, tiếng van xin liên tục khiến con quái vật đã gần như biến thành dã thú càng thêm hưng phấn. Đôi mắt sắc bén biểu thị người đàn ông lúc này vẫn đang bị gen của dã thú trong cơ thể chi phối.
“Có dừng lại chưa…” Dù sao thì Mộc Miên cũng không thể chịu được áp lực nặng nề này nữa, không biết cô lấy sức lực từ đâu ra, một cước đá bay người đàn ông, rốt cuộc cũng được hít thở không khí trong lành.
C, người bị đá văng ra, nhìn cô với vẻ mặt vô tội, màn sương đen trong mắt anh bị cú đá đột ngột này làm cho tỉnh táo, anh nhìn người nào đó không thể chịu nổi, những dấu răng lởm chởm khắp người, vẻ mặt tiều tụy, theo bản năng hỏi: “Mộc Miên… Anh xin lỗi, em không sao chứ?”
“Anh cảm thấy thế nào?” Người phụ nữ sờ lên cái cổ đau nhói của mình, giận dữ mắng: “Hít-cái người này anh có thể nhẹ chút không, chỗ vừa rồi cắn chắc sưng tấy lên rồi.”
“Thật xin lỗi…” Anh chột dạ muốn tới gần kiểm tra tình trạng trên cổ cô, nhưng lại bị né ra.
“Anh đừng đến đây, này…này nửa giờ, à không, trong vòng một giờ không được đến gần em.” Mộc Miên vừa nói vừa nhanh chóng đứng dậy chạy vào phòng tắm, chỉ để lại C vừa xấu hổ chột dạ vừa lo lắng không biết phải làm thế nào. Anh cũng biết mình đã làm tổn thương cô nhưng anh không kiềm chế được, chỉ muốn làm theo sự điều khiển của dã tính và đánh dấu tín hiệu duy nhất của mình lên người giống cái. Hơn nữa, trong suốt thời kỳ động dục anh luôn dùng thuốc ức chế, chưa bao giờ anh trải qua cách thể hiện tình yêu trực tiếp và mạnh mẽ như vậy, một khi đã bắt đầu thì anh không thể kiềm chế được bản thân.
Thời kỳ động dục kéo dài cuối cùng cũng kết thúc sau những ngày làm việc vất vả, nhìn bầu trời xanh ngắt đã lâu không thấy và con quái vật nào đó trở lại bình thường, lúc này Mộc Miên vô cùng phấn khích.
Ngước nhìn khu rừng xanh ngắt tưởng như đã lâu không gặp, nghe tiếng chim hót líu lo, ngửi hương thơm của cỏ xanh trồi lên mặt đất, cô hít một hơi thật sâu, thiên nhiên vào mùa xuân quả thật là lúc đẹp nhất.
Chỉ là cô cảm thấy so với trước kia có chút khác biệt, dù sao chỉ cần có người nào đó phía sau cô, đám thú trong rừng hoặc là run rẩy trốn đi hoặc là hung hãn xông ra tấn công, sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy??
Cô nghi hoặc nhìn về phía C, nhưng lại nhận được một câu trả lời “Anh cũng không biết nữa” như này. Chẳng lẽ nhóm động vật đang bận sinh con nên không có thời gian đếm xỉa tới hai người bọn họ? Tuy nghe có vẻ hơi vớ vẩn nhưng không phải là không thể.
Ít ai biết rằng tất cả những điều này đều có liên quan đến “Đại Hưng An Lĩnh”, tuy được nuôi dưỡng béo mập và khỏe mạnh trong căn cứ nhân giống, xung quanh là những con hổ cái đẹp như mây, nhưng nó kiên quyết trở lại khu rừng này. Kể từ khi nó được cứu bởi một con quái vật, nỗi sợ hãi và kính sợ đối với nó đã biến thành lòng biết ơn và sự ngưỡng mộ sâu sắc. Để trở thành một con quái thú mạnh mẽ như anh, Đại Hưng An Lĩnh chinh chiến khắp mọi nơi trong rừng, với những trận chiến chưa từng thất bại, nó đã biến khu rừng rộng lớn này thành lãnh địa của riêng mình.
Khi nghe tin loài vật trong rừng sợ hãi và căm ghét thần tượng của mình, nó không thể ngồi yên, liền ra tay dạy cho tất cả các loài vật một bài học, hơn nữa còn chuẩn bị thời cơ mang theo bọn chúng đi dập đầu cảm ơn ân tình cứu mạng của đại ca.
Nhưng bây giờ hai con người không biết tình hình vẫn đang kiểm tra và ghi lại những loại giống thực vật quý hiếm và một ít thực vật cực kỳ hiếm gặp, thời gian trôi qua, càng đi càng sâu.
Nếu là trước đây, Mộc Miên không bao giờ dám vào sâu như vậy, nhưng bây giờ đã có “sát khí hình người” bảo vệ cô, vậy thì thuận tiện ghi lại nhiều một chút… Nhìn vô số loại dược liệu quý cùng thực vật được thế giới bảo vệ trong sách, cô phải thốt lên rằng đất nước thật là rộng lớn và trù phú.
Chỉ là cô mới đi tới, đôi mắt chợt mở to, xa xa nhìn lại, những con sóng lấp lánh hóa ra là một hồ nước trong rừng, chim hót líu lo, hoa cỏ thơm ngát, đàn bướm vờn quanh, đẹp không sao tả xiết, nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, cô không khỏi há miệng, đôi mắt dần dần sáng lên, thật sự quá đẹp, nhưng con người đắm chìm trong vẻ đẹp ấy lại không hề nhận ra trong rừng có thay đổi gì.
Cô không nhận ra nguy hiểm cho đến khi một “con mèo lớn” màu cam dũng mãnh và uy nghi xuất hiện trên thảm cỏ xanh bên hồ, lúc đó cô mới nhận ra nguy hiểm đang đến gần, cơ thể phản ứng đầu tiên, cô kéo người phía sau muốn chạy, lại bất ngờ không kịp đề phòng bị anh kéo lại rồi ôm vào lòng, cuốn sổ ghi chép trên tay không cầm chắc lạch cạch một tiếng rơi xuống đất.
Đại Hưng An Lĩnh kích động, khẩn trương, ngưỡng mộ, kính nể chậm rãi đi tới, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội nịnh bợ đại ca, nhặt cuốn sổ rơi trên mặt đất lên, rồi ngẩng đầu lên như dâng bảo vật sau đó giao cho anh.
Mộc Miên ở trong ngực lập tức vỗ vỗ C bảo anh nhanh chạy đi, thấy người này thờ ơ cô còn tưởng anh muốn đấu với con hổ, theo bản năng ôm lấy khuôn mặt mình, vùi mặt vào trong lồng ngực anh, chờ đợi một trận trời đất xoay chuyển, nhưng im lặng hồi lâu cũng không có phản ứng gì, bất đắc dĩ cô chậm rãi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng nổi, chỉ thấy con hổ ngậm lấy cuốn sổ, nịnh nọt dâng lên cho con quái vật nào đó nhưng không dám tiếp cận.
Vị đại ca này cũng quá lạnh lùng rồi, Đại Hưng An Lĩnh xấu hổ, nhìn thấy người phụ nữ xoay người trong tay hắn, nghĩ đến cũng giống nhau, vì vậy nó đổi người khác, ngẩng đầu lên, đưa cuốn sổ cho cô, nhưng vẫn chậm chạp không nhận lấy.
…Này, có thể chừa lại chút mặt mũi cho anh hổ này được không?
…Thế này thì làm sao mà làm hổ trước mặt đàn em chứ!
Như cảm nhận được sự khẩn trương của nó, người phụ nữ run rẩy đưa tay ra cầm cuốn sổ, Đại Hưng An Lĩnh gật đầu hài lòng, quay người đi vào rừng cây gào lên một tiếng, gọi đàn em tới.
“Sao... Sao lại thế này? Em đang nằm mơ phải không?” Nhìn thấy một con hổ có tính người và vẻ mặt lạnh nhạt của C, Mộc Miên đột nhiên cảm thấy mình như đang nằm mơ, vì vậy định đưa tay ra nhéo mình, nhưng lại bị một bàn tay vươn ra ngăn cản.
“Đây không phải là mơ.” Người đàn ông chậm rãi giải thích: “Anh chỉ thuận tay cứu một đứa nhỏ tội nghiệp mà thôi.”
Trong khu rừng yên tĩnh ban đầu, nhiều loại động vật khác nhau lần lượt xuất hiện, bao gồm sóc bay và lợn rừng mà cô đã từng thấy trước đây, cũng như hươu sika lớn nhỏ, gấu đen lớn ôm tổ ong, linh miêu trắng như tuyết, tê tê lăn lộn, hươu trứng ngơ ngác trông rất ngốc nghếch… rất nhiều, rất nhiều động vật mà cô không thể gọi tên, chúng đứng bên nhau hài hòa đến không ngờ, tất cả ánh mắt đều nhìn vào con quái vật trước mặt.
Sau đó, có một tiếng hổ gầm cắt ngang khu rừng, như thể ra lệnh, vô số động vật đồng loạt cúi đầu.
Vạn vật hành lễ, trông rất hùng tráng.
……
Nhìn thấy biểu hiện ngạc nhiên của phụ nữ loài người, Đại Hưng An Lĩnh nheo mắt và ngẩng cao đầu ngạo nghễ, rất có phong thái của một bá đạo tổng tài, như thể nó đang thuật lại lời kịch kinh điển nào đó với Mộc Miên.
“Nhìn xem, đây là giang sơn trẫm giành được cho nàng.”
Cam: Cười ngất được ;>