Editor: Cam Đường
Từ khi chứng kiến cảnh tượng hoành tráng ngày đó, thế giới quan của Mộc Miên lại một lần nữa chấn động, nghe nói sau khi lập quốc không được phép thành tinh? Nhưng sao cô lại cảm thấy những con vật nhỏ đó dường như có suy nghĩ riêng của chúng và có thể giao tiếp.
Cô vỗ nhẹ vào mặt mình, bước đến bên cạnh người thợ mộc C đang mài ván bạch dương chuẩn bị làm hàng rào, ý đồ muốn anh nói với cô rằng tất cả những gì cô thấy ngày hôm qua là không đúng sự thật, sau đó thành công nhận được một câu trả lời phủ định.
Bất đắc dĩ con quái vật nào đó đã lấy chính mình như một phép ẩn dụ, cố gắng thuyết phục người phụ nữ vẫn cảm thấy tựa như ảo mộng không thể tin được.
“C có thể nói chuyện, có suy nghĩ của riêng mình, động vật cũng vậy.”
Không chịu thua, cô phản bác lại: “Không giống mà, anh vẫn mang gen người”.
“Con người cũng là động vật.”
C vừa trả lời, vừa đóng chiếc đinh cuối cùng lên hàng rào.
Hàng rào được làm bằng gỗ sồi có màu trắng nhạt ấm áp. Sau khi xem video hướng dẫn trên mạng, con quái vật đuôi dài với khả năng siêu việt đã tự mình mò mẫm mấy ngày, cuối cùng cũng làm xong hàng rào có thể vây quanh sân trước, chỉ vì hôm đó sau khi trở về Mộc Miên nói với anh, hoa bên hồ rất đẹp, trước kia em đã từng muốn mua một căn nhà có sân trước, sau đó trồng một ít hoa và nuôi một con chó.
C đang từ trong suy nghĩ trở lại, nhìn thấy người phụ nữ vẫn đang lẩm bẩm, nhịn không được dùng cái đuôi cuộn cô lại, liền hỏi điều muốn hỏi bấy lâu: “Tại sao lần đầu tiên nhìn thấy anh, Mộc Miên lại không sợ hãi?”
“À…” Bị hỏi như vậy, Mộc Miên có chút chột dạ.
Không biết cô có nên nói cho anh biết hay không, thật ra là do cô sợ tới mức cứng đờ không nhúc nhích được, mới khiến anh cảm thấy bình tĩnh không sợ.
Nhưng dường như không cần phải lừa dối anh về những chuyện như thế này, sau khi suy nghĩ, cô uyển chuyển thay đổi một cách trả lời khác: “Thực ra cũng đáng sợ, nhưng em phát hiện anh có vẻ không có hứng thú với việc ăn thịt người. Hơn nữa lúc em suýt bị ngã là anh đỡ được em, luôn cảm thấy anh như một sinh vật có thể giao tiếp.”
“Trông anh có giống một kẻ ăn thịt người không?” C hỏi một cách khó hiểu, như thể anh không biết gì về ngoại hình và sức chiến đấu khủng bố của mình.
Chạm vào những vết cắn trên cổ vẫn chưa biến mất, Mộc Miên nói chắc nịch: “Trước kia cảm thấy không giống, nhưng bây giờ thì có.”
Con quái vật được đánh giá là có thể ăn thịt người sững sờ một lúc, sau đó quay sang xấu hổ dụi dụi vào người phụ nữ còn đang tức giận vì bị cắn vào cổ sưng vù, không dám nói nữa.
Cả hai mệt mỏi loay hoay bên ngoài một hồi, cuối cùng quyết định làm một vòng hàng rào quanh trạm giám sát.
Đây là một công việc khá vất vả, vì vậy Mộc Miên chỉ cần đứng bên cạnh đưa một số dụng cụ cần thiết, nông dân C cắm từng cọc hàng rào vào đất, sau đó dùng dây rơm bện buộc lại, sau khi quen dần thì chắc chắn sẽ làm nhanh hơn, nếu không phải cái đuôi lộ liễu cùng lớp vảy xanh đen phía sau, cô thật sự cho rằng đó là người làm công được chủ trang trại thuê đến.
Đúng…đúng vậy.
Cảnh tượng trước mắt khiến Mộc Miên chợt cảm thấy, tại sao cô lại chấp nhận C có vảy, có đuôi và có móng vuốt nhanh như vậy nhưng lại không thể tin rằng động vật nhỏ bé có thể giao tiếp?
Thôi mặc kệ, nhất định là anh quá đáng yêu, cô nghĩ vậy.
Sau khi nhìn thấy khoảng sân nhỏ đã hoàn thành, Mộc Miên đã bắt đầu mong chờ đến khung cảnh nơi đây tràn ngập cỏ cây hoa lá, sau đó cô và C cùng nhau nằm dài trên bãi cỏ phơi mình dưới ánh nắng mặt trời. Dù sao là một loài bò sát, anh cần phải bổ sung nhiệt mỗi ngày, cô không muốn lúc nào cũng trở thành túi chườm nóng dành riêng cho loài bò sát có nhiệt độ cơ thể hơi lạnh này đâu.
Vì vậy, nhân cơ hội đi tuần tra trên núi, bọn họ cố ý quan sát các loại hoa, xem chúng có thích hợp để trồng trên mặt đất trong các bản làng của con người hay không.
Thật ra mua hạt giống hoa thì tiện hơn, nhưng người giao vật liệu mỗi tháng chỉ đến một lần, không thể mang theo nhiều đồ nên bây giờ chỉ có thể đào và trồng thôi, may mắn bây giờ là mùa xuân, chẳng những có nhiều giống mà còn mọc đầy cả hai sườn núi.
Chẳng hạn như bây giờ, nhìn làn gió thổi qua một biển hoa vàng rực, cô cảm thán trước sự kỳ diệu của tạo hóa.
Đây hình như là hoa sen vàng, tươi sáng và ấm áp, có thể tặng cho các cặp đôi đang yêu.
Mộc Miên không nhịn được hái một bông, cài bên tai, ngượng ngùng cười cười, định quay đầu hỏi C xem có đẹp không.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát
2. Ái Thật Lâu Bằng Hữu
3. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
4. [Ngôn Tình] Sống Chung
=====================================
Nhưng lúc quay đầu lại, nhìn thấy trong mắt con quái vật màu xanh lá phản chiếu nụ cười ngượng ngùng của cô, bất động thanh sắc, si ngốc nhìn cô.
Những chiếc vảy vừa mới lột xác lấp lánh trong nắng xuân.
Cô gái tóc ngắn cài bông sen vàng trên đầu dường như hòa làm một với biển hoa rực rỡ sau lưng.
Làn gió thổi qua đôi tình nhân đang nhìn nhau, làm mái tóc đen bay bay, đẹp không sao tả xiết.
Đúng rồi, ngụ ý của hoa sen vàng chẳng phải dành cho người tình nồng nhiệt ấm áp trong mắt bạn hay sao?
“Mộc Miên… đẹp quá.” C ngây người nhìn cô, anh không khéo dùng những từ ngữ thể hiện tình cảm của con người để khen ngợi, dường như anh hiểu được cảm giác của vẻ đẹp là như thế nào.
Người phụ nữ ngượng ngùng đỏ mặt, không kìm được nở một nụ cười ấm áp, lớn tiếng đáp lại: “Cảm ơn, vảy của C đẹp quá.”