Quái Vật C

Chương 7: Quyết định rời thành phố




Editor: Kris

Tên biến thái tấn công Mộc Miên có tên là Lưu Bân, hắn chính là hung thủ của vụ án giết người liên hoàn gần đây. Cô là mục tiêu thứ tư của hắn, chỉ có điều đã không thành công.

Cảnh sát đã công bố kết quả vụ án trước truyền thông mà không nhắc gì đến việc Lưu Bân bị thương. Nhưng không biết từ đâu mà phóng viên lại tung ra ảnh chụp hiện trường, lúc công bố lên trên mạng đã làm dấy lên xôn xao. Có người vỗ tay bảo hay, có người ăn dưa xem chuyện vui, cũng có người suy đoán là ai đã đánh tên đại ma đầu Lưu Bân đó thành ra như vậy. 

Không chỉ vậy, ngay cả bệnh viện nơi Lưu Bân điều trị cũng bị đào ra, gia đình ba người bị hại cùng nhau kéo đến trước cửa bệnh viện mang theo biểu ngữ, hô hào khẩu hiệu yêu cầu bệnh viện không chữa trị cho tên sát nhân biến thái này.

Ở trên mạng, tiếng lên án công khai càng ngày càng lớn, thậm chí có người còn phát động lập danh sách thỉnh cầu vạn người, yêu cầu một là từ bỏ trị liệu cho tên ma đầu Lưu Bân, hai là mong cảnh sát bỏ truy cứu trách nhiệm cho người đã đánh bị thương Lưu Bân, ở chỗ ký tên thậm chí đã có hơn mười vạn người.

Tất nhiên Mộc Miên cũng đã ở trên danh sách yêu cầu cống hiến một phần sức lực của mình. Từ sau hôm cô đi làm ở cửa hàng tiện lợi đó, mấy ngày nay chỉ ở trong nhà. Một là sợ cảnh sát Lý vì truy tìm hung thủ mà chú ý đến hành tung của cô, hai là muốn để cho C mỗi một giây một phút đều ở trong tầm mắt của mình, nếu như có xảy ra chuyện gì nguy hiểm thì cũng có thể ứng phó tốt.

Trên thực tế, cảnh sát Lý đúng thật là có ý định làm như vậy. Chỉ là vì việc lên án công khai ở trên mạng đang ngày càng nóng lên nên cấp trên đã ám chỉ sẽ biến vụ án này thành chuyện ngoài ý muốn mà giải quyết, anh ta chỉ có thể cố sức để đạt được kết quả không tồi. 

Hơn nữa, đối với loại người xấu xa như Lưu Bân mà nói, về tình có lẽ là anh ta nên cảm ơn người đã đánh Lưu Bân bị thương. Nếu không sẽ không chỉ có bốn nạn nhân thôi mà tên ác ma này có khi vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Trong bệnh viện, không tới mấy ngày Lưu Bân đã tỉnh lại, có điều lại điên điên khùng khùng, không ngừng kêu to: “Quái vật…Quái vật…” giống như một người bệnh tâm thần vậy. 

Cảnh sát dựa theo thủ đoạn gây án lúc trước của Lưu Bân và cẩn thận phân tích mức độ của hắn thì thấy hắn không có vấn đề về tinh thần nên bọn họ suy đoán hắn ta vì muốn thoát khỏi chế tài* của pháp luật mà giả điên. Cuối cùng phán quyết Lưu Bân tử hình, phạt án treo ba tháng.

*Chế tài là bộ phận xác định hình thức trách nhiệm pháp lý khi có hành vi vi phạm ghi rõ trong phần quy định và giả định của quy phạm pháp luật. Căn cứ tính chất nhóm quan hệ xã hội được pháp luật điều chỉnh, chế tài phân chia thành nhiều loại bao gồm: chế tài hình sự, chế tài hành chính, chế tài dân sự…

Mà vụ việc Lưu Bân bị thương đã được nhận định là sự kiện ngoài ý muốn, cảnh sát phán đoán vào lúc gây án lần thứ tư trong lúc hắn ta vô ý đã bị chó hoang ở bên ngoài cắn bị thương.

Tin tức này đưa ra thực sự là làm mọi người hả hê.

Mộc Miên nằm trên người C liếc nhìn thông báo của cảnh sát và bình luận của dân mạng mà cười đến ngã trước ngã sau.

[Công dân nhiệt tình Lưu phu nhân]: Phải trao cho con chó này một phần khen thưởng hăng hái làm việc nghĩa nha.

[Đại ma đầu Lưu Bân]: Nội tâm con chó kiểu: Đã gặp qua chó, nhưng chó như vậy thì chưa từng thấy bao giờ.

…..

Xem ra hẳn là chuyện đã xong, nếu như cảnh sát cũng đã ra thông báo thì có lẽ cũng không tiếp tục điều tra vụ án này. Mộc Miên vừa định thả lỏng lại không kịp chuẩn bị mà nhìn thấy một bình luận.

……

[Quần chúng ăn dưa]: Sao tôi thấy cái này không giống như là chó cắn. Trước hết, tôi học ngành y, ảnh chụp hiện trường kia tôi cũng có xem, có thể nhìn thấy loáng thoáng vết thương trên người Lưu Bân, móng vuốt chó có thể cào ra miệng vết thương vừa sâu vừa dài như vậy sao? Con chó kia lớn bao nhiêu chứ, hơn nữa trên người Lưu Bân còn có vũ khí, sao lại bị chó cắn thành cái dạng này….Còn cái vết cắn kia nữa, bình thường chó cắn người đều là cắn thành hai lỗ, còn vết cắn này giống như bị một hàm răng hình răng cưa xé rách mà tạo thành. Tôi cảm giác không có đơn giản như vậy.

…..

Dưới bình luận này có rất nhiều người đồng tình, có người nói là gấu cắn, người nói là hổ cắn, còn có người nói có phải là người máy sinh hóa có lực sát thương lớn nào đó mà quốc gia nghiên cứu ra để chuyên bắt những loại tôi phạm nguy hiểm này không, đủ loại câu trả lời hoa hòe, văn chương lai láng, hào phóng đáp lại.

Mộc Miên vốn đang cười vui vẻ nhưng thần sắc dần trở nên nghiêm trọng, bàn tay đang nắm cái đuôi không tự chủ mà càng ngày càng nắm chặt. C cảm giác được có điều không đúng vội hỏi cô làm sao vậy nhưng người nào đó vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không để ý đến hắn.

Nếu như C thật sự là vật thí nghiệm mà quốc gia bí mật nghiên cứu ra thì hiện tại chuyện này huyên náo lớn như vậy chắc chắn sẽ bị chú ý đến, lúc đó thì khó rồi.

…. Cô đột nhiên ý thức lại, mình trực tiếp hỏi anh không phải được rồi sao, nghĩ ngợi lung tung làm gì? Mộc Miên vỗ đầu mình một cái, thấy mình thật ngốc, theo thói quen bình thường chỉ có một mình nên chuyện gì cũng cân nhắc trong lòng.

Cô lập tức giật giật cái đuôi của anh, dò hỏi: “Anh còn nhớ rõ chuyện trước kia không?”

Đầu anh lập tức sáp lại.

C hơi nghiêng đầu, nghĩ một lúc rồi nói: “Trước kia tôi vẫn luôn ngủ ở một phòng trong suốt, bên trong có đầy nước dinh dính. Sau khi tôi tỉnh dậy, bọn họ đều gọi tôi là C, mỗi ngày đều cắt thịt trên người tôi còn kéo vảy của tôi xuống rồi thu thập lại.”

Quả nhiên là vật thí nghiệm….

“Vậy anh nhớ rõ hình dáng bọn họ thế nào không?”

“Bọn họ đeo mặt nạ bảo hộ nên nhìn không rõ nhưng mà màu tóc không giống Mộc Miên, hình như là màu nâu.”

Màu tóc không giống, Mộc Miên đã bắt được trọng điểm, trong nước mình mọi người đều là tóc màu đen, có khi nào C đến từ nước ngoài không? Cô lại tiếp tục hỏi.

“Vậy làm sao mà anh đến đây được?”

“Cái này….” C cũng mang vẻ mặt mê mang.

“Có một ngày khi tôi ngủ dậy thì phát hiện mình rớt xuống nước mà phòng trong suốt kia bị đụng vào tảng đá nứt ra, tôi liền bò ra ngoài, bơi rất lâu mới đến bờ. Có người nhìn thấy tôi đã bị dọa ngất xỉu nên tôi mặc quần áo của anh ta, đi mãi đi mãi thì đến nơi này.”

!!!

Mộc Miên kinh hãi ngồi dậy, không thể tin hỏi lại anh: “Nói vậy là có người đã nhìn thấy anh rồi?”

C vô tội mở to mắt.

“Có một người hôn mê, còn có một người cứ kêu to bị tôi đánh cho ngất xỉu.”

“Mộc Miên tốt với C nhất, cho C ăn xong còn dẫn về nhà nữa!”

“Đồ ngốc…chuyện này sao anh không nói sớm.”

Cô vừa mới thả lỏng tâm tình giờ tâm lại như bị treo trên đao.

“Anh biết hai người kia ở đâu không?”

“Trên bờ biển, có rất nhiều phòng nhỏ.”

Nơi đó chắc là vùng lân cận một làng chài nhỏ.

Có cảm giác tình hình trở nên nghiêm trọng hơn rồi, phải làm sao bây giờ?

Không nói tới chuyện C rốt cuộc là vật thí nghiệm đến từ đâu mà vấn đề bây giờ là ở vùng lân cận làng chài nhỏ kia có người nhìn thấy C, còn không chỉ có một người. 

Cô không biết vì sao mà hai người kia không báo án hay là đã báo án nhưng sự việc không hợp lẽ thường nên cảnh sát không tin. Tóm lại, không thể ở lại thành phố này chờ đợi mà phải rời đi, đi càng xa, càng nhanh càng tốt.

“C, anh muốn rời khỏi đây không?”. Cô bỗng nhiên quay đầu hỏi.

Anh ta lắc lắc cái đuôi, không bỏ qua cơ hội xum xoe, chẳng do dự mà nói: “Mộc Miên ở đâu tôi ở đó.”

Cô bị động tác của anh chọc cười, cầm lấy cái đuôi màu xanh đặt trong tay vuốt ve lặp đi lặp lại, giống như đã đưa ra quyết định, dịu dàng nói với anh: “Vậy bây giờ chúng ta thu dọn đồ đạc được không?”

“A? Đi bây giờ luôn sao?” C có chút không phản ứng kịp.

“Hôm nay thu dọn đồ đạc, ngày mai đi…Đồ ngốc.”

“À à.”

C nghe lời đi thu dọn đồ đạc, Mộc Miên quay đầu nhìn lên màn hình, thầm nghĩ phải đi xa một chút. Không những đi xa mà cô còn muốn mang C đến một nơi tự do hơn ở trong thành phố.

Nhìn quanh, tầm mắt cô dừng lại trên một bản tóm tắt thông báo tuyển dụng.

“Rừng rậm nguyên thủy Hưng An thông báo tuyển dụng nhân viên bảo vệ rừng.”

Không sai, chính là cái này.