Quái Vật - Hiểu Bạo

Chương 5




"Là lần đầu tiên sao?" Đặt Tùy Khê nằm trên chiếc giường mềm mại, Phó Trì Nghiên vuốt ve mặt cô, ngón tay nàng lướt qua lướt lại trên sợi tóc hơi ướt. Giọng nàng nhẹ nhàng mà mềm mại, khiến cho Tùy Khê cảm thấy rất thoải mái khi nghe. Nghĩ đến cũng kỳ quái, cô cảm thấy Phó Trì Nghiên cũng có một loại ma lực hấp dẫn cô, nếu không sao bản thân cô có thể không nhịn được mà làm với nàng chứ?

"Làm như vậy cùng người khác vẫn là lần đầu tiên, chỉ có điều tôi đã trải nghiệm khoái cảm kiểu kia." Tùy Khê khép hờ mắt, cô hưởng thụ sự vuốt ve của Phó Trì Nghiên, tay đối phương hơi nóng, mà tay mình lại luôn lạnh như băng. Lạnh nóng vừa đúng lúc ở chung một chỗ, có thoải mái hay không, chỉ có hai người hiểu rõ.

"Tôi sẽ cho em biết cái gì gọi là khác biệt, cảm giác tôi mang đến cho em sẽ không giống với trước đó. Có thể sẽ hơi đau một chút, nhưng sẽ rất thoải mái." Phó Trì Nghiên nhẹ giọng nói, sau đó nàng cúi đầu xuống, hôn môi dưới của cô. Thà đừng nói là hôn, dùng từ cắn nhẹ để hình dung có vẻ thích hợp hơn. Cái lưỡi ướt mềm của nàng di chuyển nơi môi dưới của cô, răng cắn nhẹ dọc theo đôi môi mềm nhũn, mang đến xúc cảm tê dại.

Tùy Khê không nhịn được hơi hé đầu lưỡi ra, thử liếm liếm dò xét môi Phó Trì Nghiên, ám chỉ như vậy khiến người ta hài lòng, Phó Trì Nghiên ôm cô, hôn cô một cách nóng bỏng, tay phải thuận thế dời xuống dưới, kéo áo choàng tắm của cô ra để lộ thân thể trắng nõn bên trong. Trái ngược với tưởng tượng của nàng, trên người Tùy Khê có một vài vết thương nhỏ xíu, ở trên bụng và hai sườn tập trung khá nhiều.

Những vết thương kia đã rất mờ rồi, nhìn giống như là vết bỏng, cũng có vết dao, chúng đã dần trắng lên, nhìn dáng vẻ hẳn là dấu vết lưu lại từ mười năm trước, thậm chí có thể lâu hơn. Mắt Phó Trì Nghiên thoáng lướt qua vẻ hưng phấn, nàng cũng biết, cô gái này chính là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất của mình. Cảm giác kiểu này giống như một nghệ sĩ dương cầm gặp được khúc nhạc có một không hai trên đời, vì vậy nàng khẽ đưa tay ra, dùng tay vuốt ve cơ thể đẹp tới cực điểm.

"Tay chị rất ấm." Tùy Khê khẽ hừ một tiếng, đến bây giờ, có vẻ như cô đã vui vẻ tiếp nhận chuyện lên giường cùng người đàn bà mới gặp mặt lần thứ hai. Cô có thể cảm nhận được thân thể mình đang tiết ra tín hiệu khao khát được yêu, thân thể này đang hoan nghênh Phó Trì Nghiên.

"Tôi cũng sẽ khiến em ấm lên." Phó Trì Nghiên dùng tay vuốt ve hai bầu thịt mềm trước ngực Tùy Khê, cô nhìn qua có vẻ gầy gò, bình thường cũng thích mặc quần áo hơi rộng một chút, chỉ có điều cởi quần áo mới biết dáng người cô cũng lồi lõm đầy đủ như vậy.

Phó Trì Nghiên đã từng nghĩ bản thân mình dùng một cái tay cũng đủ để nắm giữ cô, lúc sờ thật mới nhận ra chỗ đó không hề nhỏ, xúc cảm khi sờ vô cùng tốt, xoa đến mức dựng lên càng khiến người ta thích thú không muốn buông tay. Chóp đỉnh đỏ hồng nở rộ vì nàng, sự chen lấn dồn lên trước biểu đạt sự hài lòng và vui sướng của nó.

"Em rất nhạy cảm, nhất là chỗ này." Phó Trì Nghiên chống người, nhìn xuống Tùy Khê từ trên cao, mà Tùy Khê cũng ngẩng đầu lên đối mặt với nàng. Cảm giác được tay Phó Trì Nghiên đang sờ vết phỏng đã khép lại từ sớm trên xương sườn của mình, Tùy Khê hít sâu một hơi, hai tay bất ngờ vòng lên ôm lấy nàng.

"Thật ra em cũng không biết mình nhạy cảm ở chỗ nào, đây là lần đầu tiên có người cẩn thận vuốt ve em như chị. Cảm giác lúc chị sờ em giống như đang ve vuốt một tác phẩm nghệ thuật vậy, hoặc nên nói, trong khi chị đang ve vuốt em, chị cũng đang phân tích cấu tạo của em, mỗi một khối xương cốt của em, chị đều đang đếm kỹ."

Giọng Tùy Khê có hơi khàn khàn, nụ cười trên mặt rất nhạt, cho dù đã tẩy trang nhưng ánh mắt và ngũ quan của cô vẫn có chút lấp lánh. Phó Trì Nghiên hài lòng với lý do thoái thác của cô, nàng thực sự không nhịn được phải ăn cô gái ngay lập tức. Cô quá đúng khẩu vị của mình, một người như vậy có tồn tại thì bất luận có thể nào cũng không được hưởng dụng ngay lập tức, phải thưởng thức từ tốn.

"Em cũng có thể cảm nhận được, xem ra em cũng rất thích." Tay Phó Trì Nghiên hơi lướt xuống, sờ lên chiếc rốn đáng yêu của Tùy Khê, rồi lại nhẹ nhàng lướt xuống bên dưới, vẽ vòng tròn xung quanh rốn của cô. Nàng có thể cảm nhận được bụng của Tùy Khê đang căng lên không ít, hơi thở cũng theo đó mà bắt đầu hỗn loạn. Thân dưới của cô chỉ còn sót lại một chiếc quần lót hoa trắng phau, mà phần vải ở giữa cái quần đã bị thấm ướt đến mức hơi trong suốt.

Hai chân thon dài của cô dán sát hai bên chân nàng, Phó Trì Nghiên cũng cởi bỏ quần áo của mình. Trái ngược với thân thể có chút non nớt của Tùy Khê, chỗ nào trên thân thể Phó Trì Nghiên cũng tỏa ra khí tức trưởng thành thuần thục. Ngực đầy đặn cũng chưa hề rũ xuống, ánh sáng lấp lánh trên chóp đỉnh đỏ bừng rất là đẹp. Trên người nàng không có bất cứ vết thương nào, bóng loáng và nhẵn nhụi, nhìn một cái là biết dùng không ít tâm tư để bảo dưỡng.

Tùy Khê nhìn cơ thể hoàn mỹ như vậy, cô vốn phải tự ti mặc cảm nhưng giờ lại không có, ngược lại sự dao động của thân thể cùng với những dục vọng mỗi lúc một sâu hơn. Cô cảm thấy quần lót của mình đã ướt đẫm, nhớp nhúa dính sát phần giữa hai chân, khiến cho cô cảm giác chỗ đó không thể nào hô hấp nổi, gấp gáp yêu cầu một phương án giải thoát.

Hình như nhìn ra khát vọng của cô, tay Phó Trì Nghiên lướt trên quần của cô một hồi, sau đó cởi bỏ phần quần lót đã bị thấm ướt kia theo mong muốn của cô. Trong nháy mắt khi chiếc quần được cởi bỏ, một sợi chỉ bạc được kéo ra, cảnh tượng này khiến Phó Trì Nghiên càng cảm thấy vui vẻ. Nàng thích dáng vẻ Tùy Khê ướt át vì mình, cô là lựa chọn hoàn hảo phù hợp nhất với nàng, tự nhiên sẽ có phản ứng như vậy với nàng, không ai có thể mừng rỡ hơn nàng lúc này.

"Tôi thích phản ứng của em." Phó Trì Nghiên thủ thỉ, nàng dịu dàng tách hai chân của Tùy Khê ra, quan sát mảnh đất trơn bóng mượt mà vì mình. Chỗ đó đã đủ ướt át, đủ để chịu đựng sự xâm nhập của mình, nhưng nếu vào hai ngón tay thì có lẽ vẫn còn chút miễn cưỡng. Nhưng Phó Trì Nghiên thích lưu lại ấn tượng như vậy, nàng hy vọng thân thể Tùy Khê có thể nhớ kỹ lần này.

"Tôi muốn làm đau em, để em nhớ loại cảm giác này, có được không?"

"Được."

Như Phó Trì Nghiên tiên đoán, Tùy Khê đồng ý mà không hề có bất cứ điều do dự nào, hoặc nên nói chính cô cũng mong đợi chuyện như vậy. Dù hai người chỉ mới biết nhau chưa tới nủa năm, lúc mới bắt đầu cũng chỉ dùng hình thức tài khoản ảo trên diễn đàn coi như trao đổi, nhưng sau khi gặp mặt, hai người đều sinh ra cảm giác mình thuộc về đối phương.

Tựa như hai người sinh ra đã xứng đôi như vậy, sống chỉ vì chờ đợi người còn lại xuất hiện.

Được đồng thuận, tay Phó Trì Nghiên hơi đưa xuống dưới, nàng dùng bụng ngón tay xoa nơi yếu mềm ướt át kia, cố ý tạo ra một vài tiếng nước chảy vô cùng xấu hổ, sắc mặt Tùy Khê ửng đỏ nhưng lại không hề trốn tránh mà cứ nhìn cô trân trân, đối mặt với cô. Phó Trì Nghiên nhìn dáng vẻ chờ đợi của cô, cúi người đè lên người cô, hai người không hề chuyển tầm mắt, tay trái của Phó Trì Nghiên nắm thật chặt tay Tùy Khê, đan chặt với những ngón tay của cô, đồng thời đưa hai ngón tay bên tay phải cắm thật sâu vào trong thân thể cô.

Không có một tiếng báo trước, cũng không cần dừng lại mở rộng nơi không người đi tới này. Giống y như trong tưởng tượng của nàng, nơi đó nóng bỏng như lửa lại còn chặt một cách quá đáng. Cảm giác đau nhẹ khiến Tùy Khê run rẩy, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn nàng chăm chú, đôi con ngươi kia mang theo ánh sáng, rất đẹp. Hai người bốn mắt nhìn nhau, không có động tác nào khác, chỉ an tĩnh mải miết ngắm đối phương.

"Tôi ở trong em." Phó Trì Nghiên nói, Tùy Khê gật đầu. Cô có thể cảm nhận được ngón tay của người kia bên trong thân thể mình, đó là một cảm giác rất mới lạ. Bản thân cô chủ động căng thân thể ra, tiếp nhận sự tồn tại của một người khác. Giờ khắc này Tùy Khê chợt cảm giác được, có lẽ mình có thể dựa vào Phó Trì Nghiên để trở nên vui vẻ.

"Em cảm nhận được chị đang lấp đầy em, không phải sự lấp đầy qua loa lấy lệ về mặt thân thể, sinh lý. Mà là... một loại cảm giác khắc sâu hơn. Người khác sẽ sinh ra sợ hãi với những chuyện bản thân không biết, em cũng vậy thôi. Nhưng em chọn cách đối mặt với sợ hãi, chứ không phải trốn tránh. Em giết người, rất nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ em, nhưng em biết bọn họ đang sợ hãi em, cảm giác đó khiến cho em nghĩ mà muốn bật cười."

Tùy Khê ngẩng đầu lên, cạ gò má Phó Trì Nghiên giống như đang thân mật hoặc tìm kiếm sự ngợi khen, cảm nhận được sự gần gũi của cô, Phó Trì Nghiên ôm cô, từ từ chuyển động ngón tay chôn trong thân thể cô. Phó Trì Nghiên hiểu nên làm như nào để Tùy Khê cảm thấy thoải mái, thân thể non nớt như vậy sẽ rất dễ nở rộ trong tay mình.

"Ừ... chậm một chút... em không định kết thúc nhanh như vậy." Tùy Khê ôm chặt Phó Trì Nghiên, không nhịn được nâng hai chân lên vòng quanh nàng, cảm thấy bụng dưới đang căng lên chống cự cái khoái cảm không ngơi nghỉ đó. Phó Trì Nghiên chợt có cảm giác, Tùy Khê cậy mình mạnh như vậy cũng rất đáng yêu. Rõ ràng... sau khi kết thúc còn có thể làm một lần mạnh hơn nữa.

"Chúng ta còn rất nhiều thời gian, tôi sẽ cho em nhiều lần nữa."

"Không... không muốn, em thích lần này, lần này khác, kể cả sau này còn có nữa cũng không phải lần này. Ừ... cảm giác rất kì quặc này, thoải mái... nhưng mà... chịu đựng lại trở nên đau đớn... chậm một chút... Phó Trì Nghiên, chậm một chút."

Tùy Khê muốn nhiều hơn, đến tận bây giờ nàng vẫn tham lam, cho nên muốn kéo dài thời gian hưởng thụ, cảm nhận được cô đang cố gắng kẹp ngón tay, làm động tác của mình chậm lại, cô gái quật cường vào lúc này quyến rũ khác thường. Nàng tăng tốc độ, nâng bụng ngón tay lên, hơi cong lên trên, ma sát qua lại vách tường nhạy cảm của Tùy Khê.

Chỗ đó có rất nhiều nếp nhăn nên rất dễ dàng phát hiện ra điểm nhô ra, mỗi một lần lướt qua đó, Tùy Khê đều sẽ khom người kẹp chặt nàng, không giấu diếm biểu cảm vui vẻ của mình dù chỉ là mảy may. Dục vọng muốn chiếm lấy cô hoàn toàn càng thêm mãnh liệt, mà cái được gọi là hoàn toàn chính là cô bị mình làm cho điên cuồng, bị nàng đưa lên đỉnh núi, vì nàng mà nở rộ. Vì vậy Phó Trì Nghiên lại một lần nữa tăng tốc độ, thậm chí còn mạnh và dữ dội hơn so với trước đó, Tùy Khê không có cách nào chịu đựng được thế công mãnh liệt của nàng, bị đánh tan dễ như trở bàn tay.

"Ừ... để em cho chị." Tùy Khê hơi cong khóe miệng, con ngươi ướt át nhìn thẳng vào nàng, cảm nhận được sự chăm chú của cô, Phó Trì Nghiên cúi đầu hôn cô, ngón tay chôn thật sâu vào trong cơ thể của cô.

"Ừ, cho tôi hết tất cả đi, tất cả của em, tất cả thuộc về tôi, đều giao cho tôi."