Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 158




Thủ đô Liên Minh vào đêm khắp nơi đèn đuốc huy hoàng, ánh sáng lập thể như cầu vồng bảy sắc không ngừng chuyển hoán thành các loại hình dạng, màn ảnh tin tức khổng lồ trên không quảng trường liên tục phát sóng, nữ ca sĩ hóa thành tinh linh ảo mộng, ở không trung không ngừng ca múa. Tình nhân, một nhà ba người, học sinh tụ năm tụ ba, đủ loại người qua lại trên đường cái, nói chuyện phiếm, cười đùa vui vẻ.

Thanh niên mặc áo sơ mi màu trắng cùng với quần dài hưu nhàn, một mình một người đi trên đường lớn. Hắn lớn lên nhìn rất bình thường, thay vào y phục hàng ngày xen lẫn trong đám người lại càng không thu hút. Thế nhưng, trên người hắn mang theo một khí chất độc đáo nào đó khiến người lướt qua bên cạnh hắn đều không khỏi quay đầu nhìn lại.

Đó là một loại khí chất khó có thể hình dung, là cô tịch? Lạnh lùng? Hay là...... Tóm lại, đó là một loại khí tức yên tĩnh tự nhiên lắng đọng lại trong bóng đêm, là gió nơi hoang mạc, chiến trường yên lặng, cùng với chiến sĩ cứng cỏi.

Lưu Bình An quẹo vào một khu dân cư, rời xa đường cái huyên náo, trong khu dân cư có vẻ thật bình tĩnh an bình. Ngẫu nhiên từ cửa sổ những căn biệt thự hai tầng màu vàng nhạt vang ra tiếng hoan hô vui sướng, làm cho bóng đêm nơi này thêm vài phần ấm áp.

Lưu Bình An thật sự hâm mộ người ở nơi ấm áp này. Dưới mỗi một ánh đèn đều có một gia đình. Đó là thứ hắn đã mất đi, dù khát vọng như thế nào cũng không thể lại có được nó.

Cho nên hắn không muốn lại mất đi bất cứ thứ gì nữa. Thứ quan trọng của hắn vốn đã không nhiều.

Đứng trước cửa một hộ gia đình, trên bảng tên cửa viết ‘Ni Duy Á’. Lưu Bình An ấn chuông, chỉ chốc lát sau cánh cửa liền mở ra. Chủ nhân thực rõ ràng là cho phép hắn tiến vào.

“Không cần quấy rầy đâu, ngươi ra đây một chút đi.” Lưu Bình An nói vào bộ đàm.

Chỉ chốc lát sau, có người từ phía trong bước ra, nam tử mặc T-shirt màu xanh lục quân và quần đùi hưu nhàn, chiều cao không hề thay đổi, cái kính tròn gọng đen cũng không khác, thậm chí nụ cười trên mặt làm người khác đoán không ra cũng chẳng thay đổi chút nào. Một lần nữa khiến Lưu Bình An cảm giác tựa hồ chỉ có mỗi mình là thay đổi.

Nhưng trên thực tế trong năm năm qua, người này đã phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất.

“Tiểu An, đã lâu không gặp.”

“Tháng trước mới thấy mặt rồi, Eugene.” Lưu Bình An tránh khỏi cái ôm của người nào đó, làm ra một thủ thế. Người sau hiểu ý, từ túi áo rút thuốc lá ra đưa cho hắn.

Châm lửa xong, Lưu Bình An hung hăng rít một ngụm khói. Quay đầu nhìn Eugene, “Ngươi không hút sao?”

“Ta cai rồi.”

Nhìn đối phương cười mang theo điểm xin lỗi, trong mắt Lưu Bình An chợt lóe một tia dao động. Ngẩng đầu nhìn khói trắng bay lên phiêu đãng, “Cám ơn ngươi đã giúp ta.”

Eugene biết Lưu Bình An là đang nói về chuyện mật mã ở căn cứ của Fitzgerald, đó là hắn cung cấp cho Đồng Âm. “Ai nha nha, chỉ là nhấc tay mà thôi. Làm gì khách khí như vậy, hai chúng ta còn phân biệt ai với ai nha?”

“Ta còn muốn ngươi giúp ta một việc.”

“Không thành vấn đề, chỉ cần là Tiểu An yêu cầu, vô luận một trăm việc hay là một ngàn việc......”

Lưu Bình An giơ tay lên ngăn đối phương lại, nói, “Chỉ một việc. Ta nhờ ngươi một việc cuối cùng.”

Eugene ngừng một lát, miễn cưỡng cười nói: “Tiểu An, ngươi đang nói đùa đi?” Sau đó, lại nhìn biểu tình nghiêm túc kia của đối phương, hắn thật sự cười không nổi nữa.

Hắn đổi góc độ tới gần Lưu Bình An, ở trước ngực làm thủ thế, đó là ám hiệu giữa bọn họ. Chuyện kế tiếp sẽ tiến hành trong ý nghĩ. Đó là năng lực của Eugene.

[ Phát sinh chuyện gì vậy? Tiểu An ]

[ Ngươi biết rõ. Ta muốn biết địa điểm và thời gian Aslan thụ thẩm.]

Eugene nhíu mày, tuy rằng thân là người cơ quan tình báo hắn quả thật biết cái tin tức này, cũng biết Lưu Bình An sẽ tìm đến hắn. Thế nhưng đối phương dùng từ ‘cuối cùng’ này, trong lòng hắn nổi lên cảm giác bất an.

[ Ngươi muốn làm gì? Cướp pháp trường?]

Nhìn con ngươi thủy tinh của thanh niên trong bóng đêm tràn ngập ánh sáng kiên định, Eugene cơ hồ muốn khóc ròng.

[ Ngươi điên à? Không nhất định phải làm vậy đi? Có lẽ Aslan sẽ vô sự mà.]

[ Đừng nói lời trái lương tâm.] Lưu Bình An lại nhả một ngụm khói, [ Mấy lão gia hỏa Quân bộ sẽ không bỏ qua hắn. Cha hắn cũng khó thể bảo đảm cho hắn, không, đại khái là cũng không định bảo vệ hắn.]

Trong Quân bộ liên minh có thế lực của Douglas, nếu hắn đã biết Tái Á tồn tại, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn. Mà lão Elvis hoàn toàn không tin đó là con của mình. Đối với hắn mà nói, đứa con thứ của hắn đã tại năm năm trước trở thành anh hùng, hy sinh trên chiến trường.

[ Không phải còn có nguyên soái sao?]

Lưu Bình An trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng Eugene, [ Ngươi giúp hay là không giúp?]

Cuối cùng Eugene thỏa hiệp, đem tin tức Lưu Bình An cần nói cho hắn. Sau khi lấy được thứ mình muốn, Lưu Bình An xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị Eugene gọi lại.

“Đã lâu không gặp nhau, ngươi không thể cho ôm một cái sao?”

Lúc này, cửa một căn phòng đột nhiên mở ra. Ngọn đèn vàng nhạt chiếu lên mặt Lưu Bình An, người phía sau cửa lộ ra nửa thân mình. Nàng mặc quần áo thai phụ màu hồng nhạt, mái tóc dài mềm mại xõa trên vai. Nữ hài tử ngây ngô năm đó, hiện tại đã trở nên phi thường xinh đẹp, hơn nữa tài hoa hơn người, vô luận bất cứ mật mã gì cũng đều không thể làm khó nàng, là chí bảo của cơ quan tình báo Quân bộ. Sau khi làm mẹ lại càng xinh đẹp chọc người trìu mến.

“Lưu Bình An đại nhân, đã lâu không gặp, tiến vào ngồi đi. Ta đã pha trà tốt rồi......”

Nàng rất rõ ràng quan hệ giữa Lưu Bình An và chồng mình. Không biết bắt đầu từ lúc nào, nữ tử này xưng hô Lưu Bình An là ‘Đại nhân’, thái độ đối đãi hắn cũng thật cẩn thận. Thật sự làm người ta không thể chán ghét nàng.

“Không cần đâu.” Lưu Bình An cười ôn nhu với nàng, “Rose, chúc mừng ngươi nga.”

“Cám ơn.” Nữ tử lộ ra nụ cười hạnh phúc, mặt ửng đỏ, nhẹ nhàng lôi kéo quần áo chồng.

“Eugene, ta vẫn cảm giác Rose gả cho ngươi là quá đáng tiếc, quả thực là một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân nhền nhện a.” Người sau bắt đầu ‘Uy uy’ muốn hắn ngoài miệng lưu tình.

“Bất quá, vẫn là chúc mừng ngươi thành ba ba.” Lưu Bình An cười vươn tay hữu hảo. Người sau cũng nắm lại tay hắn, “Cảm ơn.”

“Như vậy, chúng ta tạm biệt.”

Eugene lẳng lặng nhìn thân ảnh thanh niên biến mất trong đêm đen, thẳng đến khi vợ gọi hắn mới hồi phục tinh thần lại. Nhìn người vợ ánh mắt lo lắng, tay hắn nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng, trả lại một nụ cười an tâm.

Thanh niên đã làm tốt tính toán cho trường hợp xấu nhất, ‘cuối cùng’ theo như lời hắn nói là vì cùng mình phủi sạch quan hệ, không muốn liên lụy mình cùng người nhà.

Tiểu An, ràng buộc giữa chúng ta làm sao có thể chặt đứt dễ dàng như vậy được chứ? Tuy rằng ta không phải người ngươi yêu, nhưng cũng là đồng bạn kề vai chiến đấu cùng ngươi nha.

Lưu Bình An vừa ly khai khu dân cư liền bị một chiếc xe chặn đứng, người trên xe nôn nóng giữ chặt hắn.

“Tiểu An, ngươi hãy bình tĩnh nghe ta nói.”

“Phát sinh chuyện gì sao? Smith.” Tuy rằng Smith tính tình vẫn luôn nóng nảy, nhưng cho tới bây giờ hắn chưa gặp qua Smith mang theo vẻ mặt này. Thất kinh, không biết làm thế nào cho phải, tóc trên trán dính đầy mồ hôi, quân phục cùng áo blouse màu trắng cũng có chút hỗn độn, một bộ dáng chật vật không chịu nổi.

“Agnes Ni Ti......”

Lúc này màn ảnh trên không quảng trường đột nhiên chuyển sang tin tức khẩn cấp. Sau lưng nữ phát thanh viên xuất hiện ảnh chụp một thiếu nữ. Mái tóc bạc trắng, nhắm mắt, thiếu nữ nghiêng đầu ca hát. Đó là muội muội Lưu Bình An - Agnes Ni Ti.

Tiếng ca của nàng giúp quân đội của Brian giết ra vòng vây nhền nhện. Từ kỳ tích trở về sau, giới truyền thông bắt đầu chú ý nàng, hiện tại ca khúc của nàng được truyền bá rộng rãi trên mạng internet, toàn thế giới đều có fan của nàng. Trở thành ngôi sao ca nhạc được internet xưng là ‘Thiếu nữ kỳ tích’.

Bởi vì thân thể hạn chế, nàng không thể rời khỏi phòng bệnh, nhưng nàng thông qua internet vì quân nhân chiến khu ca hát, vì nạn dân gặp tai họa mang đến hy vọng, nhận được mọi người yêu thích và tôn kính.

[...... Ca sĩ nổi tiếng internet Agnes Ni Ti bởi vì chứng khí quan suy kiệt làm bệnh tình trở nặng, đến tám giờ ba mươi sáu phút tối hôm nay đã lâm vào hôn mê......]

“Paparazi đáng giận......” Smith vò rối loạn mái tóc mình, lại bị Lưu Bình An một phen kéo áo.

“Mang ta đến chỗ Agnes Ni Ti.”

Tác giả có lời muốn nói: Có người thực nhớ mong Eugene nha. Cho nên viết một chút hiện trạng về vị ong đực này. Kỳ thật hắn cùng Tiểu An không có cái loại quan hệ đó nga, chỉ là đồng bạn sóng vai mà thôi. Tiểu An chỉ với ong đực chân tâm thích mới có thể phát triển cái loại quan hệ này.