Quan Đức

Quan Đức - Chương 15: Nhiệm vụ quan trọng




Nhưng không biết tại sao, Dương Bân đột nhiên không muốn nói với Đường Oánh chuyện dẫn đến gặp Đường Mẫn về chuyện thu hút đầu tư gì đó. Mặc dù không mong đợi hắn có thể lưu lại hình tượng huy hoàng cỡ nào trong lòng cô, nhưng cũng không muốn những chuyện này khiến hắn có vẻ càng cứt chó hơn.

Hoặc là nói, thế tục quá mức.

Xem ra Bân gia thực sự không thích hợp lăn lộn trong quan trường. Khi nhìn thấy người trong mộng, trong lòng ngoài cứt chó ra đâu còn nghĩ ra được cái thứ gì cao nhã nữa.

Nghĩ Đường Oánh đó chỉ là nghĩa nữ của Đường Mạt Nhược, hoặc là con riêng theo lời của Tôn Phiêu Vân. Nếu địa vị của cô trong Đường gia thực sự rất quan trọng thì hà tất làm ngôi sao ca nhạc gì đó? Dương Bân thậm chí còn có chút hoài nghi Đường Oánh có thể nói chuyện có trọng lượng trước mặt Đường Mạt Nhược và Đường Mân hay không.

Đường gia hơn nửa là không muốn đem khoản đầu tư hơn hai mươi tỷ vào khu công nghiệp mới đặt ở thành phố Vân Phong, nếu không sẽ không có thái độ như bây giờ. Nếu hắn đề cập với Đường Oánh về chuyện này, e là cô cũng bất lực, sẽ chỉ khiến cô cảm thấy rất khó xử.

Nếu không, lui để cầu lần khác, chỉ là bảo cô giúp lãnh đạo Cục dẫn đi gặp Đường Mân một chút?

Cho dù không bảo cô dẫn đi gặp Đường Mân, chỉ bảo cô chuyển mấy lời cho lãnh đạo Cục, tuần sau hắn chuyển làm chính thức thì có lẽ không có vấn đề gì. Tuy nhiên, như vậy nhất định sẽ khiến cô nợ đám người ô hợp ở Cục đó một ân tình, còn không biết đám người đó sẽ đưa ra yêu cầu gì với cô.

Chuyện này vừa nghĩ lại khiến người buồn bực.

Nếu không phải là sự kỳ vọng của cha mẹ thì Dương Bân thực sự không muốn lăn lộn trong quan trường “cưỡng ép” này. Hắn biết tính cách của hắn căn bản không thích hợp ở nơi này. Cho dù có may mắn vào thể chế làm khoa viên thì một đống lãnh đạo lớn phía trên cuối cùng vẫn là một mạng bị ức hiếp. Nói không chừng ngày nào đó Bân gia bị người ta bức đến tức giận, nhất thời không nhịn được cho Cục trưởng nào đó một trận tơi bời thì phiền phức lớn rồi.

- Muốn ăn gì?

Đường Oánh bảo nhân viên phục vụ đưa thực đơn chuyển đến trước mặt Dương Bân.

Dương Bân cầm lấy thực đơn sặc sỡ đó nhìn nhìn, sau khi lật mấy trang tùy ý gọi hai món, sau đó đưa lại cho Đường Oánh.

Đường Oánh cười cười, cầm thực đơn lại gọi mấy món nữa, sau đó hỏi Dương Bân muốn uống rượu gì…và xin lỗi hắn, nói buổi tối còn có buổi biểu diễn không thể cùng hắn uống rượu.

Dương Bân không cần rượu, chỉ là nói uống đồ uống, một mình uống rượu cũng không có ý nghĩa gì.

Khi trả lời Đường Oánh, Dương Bân luôn không kiêng dè nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Đường Oánh. Quả thật không uổng nhìn! Không thể không nói, người thực so với người trong biển quảng cáo còn xinh đẹp hơn nhiều. Thế giới này sao lại có thể tạo ra người hoàn mỹ như vậy chứ?

Đường Oánh đương nhiên cảm nhận được ánh mắt luôn đờ đẫn ngốc nghếch của Dương Bân, đổi lại là người khác cô sớm đã sinh lòng chán ghét rồi. Nhưng không biết tại sao, cô lại không bài xích ánh mắt của Dương Bân. Bởi vì, cô cảm thấy ánh mắt của hắn rất tự nhiên, rất thuần khiết, giống như ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất vậy.

Ngoài ra còn mang theo mùi phân chó thoang thoảng.

Di động của Đường Oánh lại vang lên, bất đắc dĩ cầm di động lên nghe, buổi biểu diễn hai tiếng buổi tối sắp bắt đầu rồi, cô xem ra không phải bận bình thường.

Khi Dương Bân gửi tin nhắn vốn dĩ cứ tưởng Đường Oánh sẽ sắp xếp ngày mai cùng ăn tối với hắn. Thật không ngờ sáng mai cô phải bay rồi, đành phải sắp xếp vào đêm nay. Như vậy nhất định ảnh hưởng đến công tác chuẩn bị của buổi biểu diễn, như vậy có lẽ sẽ khiến cô thay đổi ngày. Chỉ là, bây giờ người đã đến đây rồi, có nói nhiều nữa cũng là dư thừa.

Không được, phải mau chóng ăn xong sớm rồi rời đi mới được, không nhất định làm lỡ chính sự của cô.

Điện thoại của Lý Thiên Chân cũng luôn không ngừng, sau khi vào phòng vẫn luôn gọi điện, nghe ra thì đa số đều là liên quan đến công tác chuẩn bị của buổi biểu diễn tối nay. Sau khi món ăn và đồ uống đưa lên, Dương Bân đành phải tự ăn trước, vừa ăn vừa quen thuộc với sự phục vụ trong phòng ăn xa hoa này.

Trang phục và mùi vị trên người của hắn bây giờ có vẻ như rất không hài hòa với căn phòng xa hoa này, đặc biệt là trong tình hình cùng với Đường Oánh, Lý Thiên Chân ăn cơm. Tuy nhiên, hắn không có chuẩn bị gì thì bị đưa đến đây, bây giờ muốn cứu chữa cũng không thể rồi.

Cho dù hắn muốn cứu chữa thì mấy bộ quần áo đáng thương trong tủ quần áo ở nhà thuê đó cũng không mặc đến nơi này được.

Người nghèo thì chí thấp, chính là hiện thực của thế giới này.

Có điều, những người phục vụ bên cạnh Dương Bân tất cả đều có vẻ rất chuyên nghiệp, huấn luyện rất tốt, không biểu hiện ra bất kỳ vẻ mặt không vui nào đối với Dương Bân có vẻ tồi tàn về quần áo, thậm chí trên người còn tràn ngập các loại mùi thối, bọn họ trước sau đều duy trì việc ngồi quỳ mỉm cười phục vụ Dương Bân, khiến Dương Bân hưởng thụ tốt cảm giác vô cùng tôn quý này.

Sau này Bân gia nhất định phải nghĩ biện pháp làm thật nhiều thật nhiều tiền, phải luôn tôn quý như vậy. Nghèo hai mươi tư năm rồi, bản mạng cũng không có gì nổi bật, thực sự sắp biến thành một đống cứt chó trong mắt người khác.



Một chiếc Honda đỗ ở bãi đỗ xe của khách sạn Lưu Vân, Tần Lượng và Chu Tiểu Nghệ mở cửa xe từ trên xe bước xuống, đến tiền sảnh của khách sạn Lưu Vân hội hợp với Tôn Phiêu Vân xuống từ một chiếc xe khác.

Tôn Phiêu Vân không phải là một mình đến, cô ta ngồi cùng xe với Cục trưởng Đới. Vị cao lớn đứng bên cạnh bà ta bây giờ chính là Cục phó Đới Hoành Phi của Cục Xúc tiến thương mại. Khi Tần Lượng và Chu Tiểu Nghệ đến, Tôn Phiêu Vân và Đới Hoành Phi đang cầm điện thoại, không ngừng gọi điện.

- Chào Cục trưởng Đới! Chào chủ nhiệm Tôn!

Tần Lượng và Chu Tiểu Nghệ sau khi nhìn thấy Đới Hoành Phi thì có vẻ có chút câu nệ, liên thanh hỏi thăm ông ta rất cung kính.

Đới Hoành Phi chuyển nghề xuất thân từ quân nhân, bình thường nhìn thì rất nghiêm túc, hơn nữa cũng không quen hai người bọn họ, chỉ biết bọn họ là thuộc hạ của Tôn Phiêu Vân. Thấy bọn họ đến chỉ là gật gật đầu với họ liền vừa đi vừa tiếp tục gọi điện.

- Đường Oánh bây giờ đang ở trong phòng Tử Yên Các phía trên ăn cơm với bạn. Cục trưởng Đới nghe nói cô ấy rất thích sưu tập các loại đá quý, đây là ngọc Vân Phong cấp cam tinh giá trị một trăm lăm mươi nghìn do chúng tôi đại diện công ty nhờ người làm. Nếu có thể khiến Cục trưởng Đới đích thân đưa miếng ngọc này tặng đến tay Đường Oánh thì có lẽ sẽ rất có sự trợ giúp đối với việc Cục Xúc tiến thương mại chúng ta lên tuyến của Đường Mân.

Tôn Phiêu Vân sau khi gọi điện xong từ trong chiếc hộp trang trí tinh xảo lấy ra một miếng đá quý vân phong cực kỳ xinh đẹp, nói với hai người Tần Lượng, Chu Tiểu Nghệ.

Đá quý Vân Phong là đặc sản của thành phố Vân Phong, thông thường phân thành bốn loại phẩm giá. Loại thấp nhất gọi là “toái nhứ”, tốt hơn một chút gọi là “ đậu khấu”, sau đó là “cam tinh”. Từ “cam tinh” trở lên rất là đáng giá, tốt nhất được gọi là “kim cương đỏ”. Do sản lượng “kim cương đỏ” cực kỳ ít, được giới sưu tầm đặt cho là kim cương trong đá quý của Vân Phong.

Cục phó Đới Hoành Phi phân công quản lý phòng thông tin và phòng dự án cũng đích thân mang lễ vật quý giá đến, có thể thấy được mức độ coi trọng đối với chuyện hôm nay cao như thế nào.

Đối với những người trong quan trường này mà nói, trèo lên được mối quan hệ với Đường gia không chỉ có ý nghĩa về chuyện đầu tư công viên công nghiệp mới nằm ở thành phố Vân Phong, bối cảnh chính trị sâu dày ở Trung Quốc của Đường gia cũng khiến cho người ta thèm thuồng. Nói trắng ra, người của Đường gia có thể chuyển lời lên lãnh đạo trung ương, nếu giao thiệp tốt với người Đường gia thì rất có thể chỉ là chuyện một câu nói là có thể khiến những nhân vật nhỏ bé như Cục trưởng Cục phó này từ đất bay thẳng lên.

- Đường Oánh…sẽ để ý miếng ngọc trị giá mấy chục nghìn này sao?

Chu Tiểu Nghệ bĩu môi đối với miếng ngọc trong tay Tôn Phiêu Vân, bộ dạng có chút không cho là đúng.

Mặc dù trước mặt Cục phó Đới Hoành Phi Chu Tiểu Nghệ rất câu nệ, nhưng Chu Tiểu Nghệ biết quan hệ giữa Tần Lượng và Tôn Phiêu Vân, vì vậy trước mặt Tôn Phiêu Vân cô ta nói chuyện không đặc biệt chú ý.

- Trong tay Đường Oánh không chắc có bao nhiêu tiền, cô ta chỉ là nghĩa nữ của Đường Mạt Nhược, cho dù là con riêng thì cũng chỉ là con gái riêng mà Đường Mạt Nhược không dám cho lộ diện. Đừng quên vợ của Đường Mạt Nhược Lý gia là bối cảnh thế nào. Con gái riêng này có thể sống tiếp đã coi như là cho Đường Mạt Nhược thể diện rồi. Nếu Đường Oánh không thiếu tiền, cô ta có lẽ cũng sẽ không đi hát, đời thứ hai giàu cộng thêm làm quan đích thực ai có thể chịu được loại khổ này?

Tôn Phiêu Vân lắc lắc đầu về phía Chu Tiểu Nghệ.

- Không hiểu thì đừng nói linh tinh, Cục trưởng Đới có thể nghe được đó.

Tần Lượng thấp giọng khuyên Chu Tiểu Nghệ một câu, ở đây không phải là chỉ có bọn họ, Cục trưởng Đới gọi xong điện thoại mọi lúc đều có thể đi đến, trước mặt Tôn Phiêu Vân không lớn nhỏ gì thì có thể, nhưng trước mặt Cục trưởng Đới phải vô cùng chú ý. Một đường đi nhầm thì tuần sau chuyện cô chuyển vào biên chế sẽ có khả năng tạm thời bị hủy bỏ.

- Miếng ngọc chúng ta đại diện công ty tìm được này là hình dạng thiên cẩu nuốt mặt trăng. Đường Oánh tuổi tuất, miếng ngọc này rất tốt cho tuổi của cô ấy, cô ấy nhất định sẽ thích.

Tôn Phiêu Vân lấy miếng ngọc ra cho hai người xem, sau đó lại giải thích một chút.

- Ừm, miếng ngoc này thực sự rất đẹp, trong cam tinh còn mang theo chút màu vàng, là thượng phẩm trong cam tinh, rất phú quý cũng rất may mắn, Đường Oánh nhất định sẽ thích.

Tần Lượng gật gật đầu, hắn biết nói chuyện nhiều hơn so với Chu Tiểu Nghệ.

- Hai người đến đúng lúc, đợi lát nữa có một nhiệm vụ rất quan trọng cũng rất gian khổ giao cho hai người đi hoàn thành.

Chủ nhiệm Tôn cất đá quý Vân Phong lại, rất nghiêm túc nói với hai người Tần Lượng và Chu Tiểu Nghệ.