Quan Hệ Bất Chính - Muội Muội

Quan Hệ Bất Chính - Muội Muội - Chương 79: Thật hay giả cô không muốn phân biệt!




Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, cô trở về "nhà". Vừa vào cửa, dì giúp việc đã chạy tới hỏi cô:

- Tối nay cháu muốn ăn gì? À Hàn nó dặn tối nay nó sẽ về trễ không cần cháu phải đợi.

Cô mệt mỏi trả lời vâng rồi bước chân lên lầu. Cô do dự đổi hướng ngược lại đi về phía cuối hành lang bên trái. Đứng trước cửa thư phòng của anh, không làm gì cả, chỉ đơn giản là đứng nhìn chằm chằm cửa phòng.

Nghĩ ngợi một lúc lâu cô quay trở lại phòng của mình.

Khi đồng hồ điểm đúng 8 giờ, điện thoại được cô giấu trong toilet đổ chuông, cô nhanh chóng bắt máy, đầu dây bên kia nói trước:

- Công ty Vũ Băng Hàn bị thẩm tra chính trị.

Cô khó hiểu hỏi lại:

- Thẩm tra chính trị?

- Chắc cô cũng biết, mọi công ty lớn nhỏ trên cái đất này đằng sau nó là một thế giới khác. Phải làm chút chuyện dơ bẩn mới đứng vững được, huống gì cả một tập đoàn lớn như Vũ gia.

- Kết quả thẩm tra như thế nào?

Đối phương thở dài:

- Dĩ nhiên là không được gì. Một cái cây to như thế chỉ một tác động nhỏ có thể cưa được sao?

Cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Anh ta thật sự không dễ đối phó. Cô cần phải cẩn thận từng thứ. Nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Thật đau đầu quá đi mất!

- Cô có nghe tôi nói không vậy Khiết Băng?

Cô giật mình thoát khỏi suy nghĩ của mình trả lời:

- Cô có thể nói lại không?



- Cần đốn một cây to, cô cần phải chặt đứt rễ của nó. Chúc cô may mắn!

Dứt lời, đầu dây bên kia đã tắt trước.

Rốt cuộc ý cô ấy nói là gì chứ?

Cô cất điện thoại vào vị trí cũ. Ngồi co ro trên nắp bồn cầu cẩn thận suy nghĩ. Bạch Mai đây là cho cô gợi ý sao? Đốn một cái cây? Rễ cây? Nếu là rễ cây thì là...

Là thư phòng!


Chắc chắn trong đó chứa một bí mật gì đó. Nhưng cô biết, nơi đó được bảo mật rất kĩ. Ngay từ ngày cô bước vào biệt thự đã để ý đến nó. Đây là chưa phải là thời điểm để cô mạo hiểm.

Cô ra khỏi phòng vệ sinh, ngồi trước bàn học khởi động laptop. Gõ 3 chữ " Vũ Băng Hàn" vào khung tìm kiếm. Hầu như các bài báo đều nói về sự nghiệp từng bước phát triển của Vũ gia. Không có bất cứ một thông tin gì về anh, đến cả ảnh cũng không. Một trang hiển thị hoàn toàn sạch đẹp, không hề có một scandal gì.

Cô bất giác sờ vào sợi dây chuyền được đeo trên cổ.

" Sợi dây này có nghĩa là gì thế?"

" Là chiếm hữu, không cho em rời đi."

Tim cô đột nhiên có ai đó bóp nghẹt. Khoảnh khắc anh chạm môi vào gáy của cô cô cũng có cảm giác y hệt như vậy.

Chỉ duy nhất lần đó, cảm xúc của cô hoàn toàn là thật. Lột trần lớp vỏ lạnh lùng đó mới chính là cô. Cô đeo lớp mặt nạ dày đến nỗi cô không thể nhận ra chính bản thân mình nữa.

Ngày hôm đó anh đối với cô là thật hay giả? Cô cũng không muốn phân biệt. Dù là thật hay giả thì con đường cô cũng đã chọn. Không thể quay đầu được nữa...

Sáng hôm sau cô bị ánh nắng mặt trời chiếu rọi đến tỉnh ngủ. Vừa mở mắt đã đối diện với ánh mắt lạnh băng của anh. Cô nhanh chóng ngồi dậy dụi dụi mắt:

- Anh về rồi sao?


Cô nhìn quang cảnh xung quanh mới biết tối qua suy nghĩ mệt đến độ thiếp ngay trên mặt bàn. Đau lưng muốn chết!

Anh cười xoa đầu cô, ôn nhu hỏi:

- Sao em lại ngồi đây ngủ? Làm việc gì mà không màng đến sức khoẻ vậy?

Cô nghe anh hỏi mới giật mình nhìn màn hình tối đen. Cũng may cô có thói tiết kiệm, cảm tạ trời đất đã cho cô có cái thói này. Cô nhanh nhảu mỉm cười tinh nghịch nhìn anh:

- Hôm nay anh có đi làm không? Tại đề án em đã làm xong rồi nên ở nhà mãi cũng chán lắm.

- Vậy em muốn đi đâu đây?

Cô suy nghĩ một lúc, hai mắt sáng long lanh bổ nhào lấy anh, nũng nịu nói:

- Anh đi công viên giải trí với em nha!

- Em bao nhiêu tuổi rồi còn đi công viên giải trí, chỗ đó chỉ có bọn con nít mới đi thôi.

- Ai nói với anh là chỉ có con nít mới đi, mà dù sao em cũng là con nít mà...


Anh nhìn bộ dạng ngốc đến không chịu nổi của cô mà bật cười, vò thật mạnh đầu cô:

- Chuẩn bị đi, anh về phòng thay đồ.

Cô như nghe được tin gì vui nhất trên đời này vậy, ôm cổ anh hôn khắp khuôn mặt anh.

Cô lựa đi lựa lại, cuối cùng quyết định mặc một chiếc váy màu trắng tinh khiết, đội thêm chiếc nón rơm trên đầu, nhìn cô bây giờ rất giống với một bé trong độ tuổi thanh xuân ngây thơ trong sáng vậy. Không biết đã bao lâu rồi cô mới mặc lại bộ quần áo như này.

Khiết Băng, hôm nay hãy buông thả cho bản thân mày một ngày, coi như là món quà trước khi chết đi!


Cô vừa bước ra khỏi phòng liền bị anh doạ sợ. Rõ ràng là đi công viên giải trí chứ đâu phải đi họp gì đâu sao anh lại mặc vest? Mặt anh vẫn dửng dưng như xem đây là việc bình thường vậy.

Cô thở dài trợn tròn mắt nhìn anh, kéo anh vào phòng thay đồ.

Vật lộn hơn 15 phút cuối cùng cũng hài lòng, miệng không mừng khen ngợi:

- Anh mặc đồ thường như vậy đúng là đẹp biết bao nhiêu, có khi anh mặc bao bố trên người thôi em cũng thấy đẹp nữa...

Cô nãy giờ cứ tự cười tự nói, đúng là ngốc hết biết.

Trước mắt hai người là một công viên giải trí bậc nhất trung tâm thành phố. Anh nhìn mọi thứ hỗn loạn xung quanh khẽ chau mày:

- Hay em để anh bao hết chỗ này rồi hẵn vào.

Đúng là người có tiền có khác!

Mắt cô nheo lại, mặt đưa sát đến mặt anh quan sát:

- Anh chưa từng hẹn hò sao?

- Tại sao anh lại phải tốn thời gian vào những việc vô bổ như vậy?

Cô thầm thở dài với trời đất. Trời cao ngó mà xem ông đã tạo một cực phẩm nhưng lại cho anh ta tính cách vặn vẹo như vậy sao?

Cô không thèm nói với anh nữa mà đi thẳng vào công viên. Anh chỉ biết lắc đầu cười rồi đi theo cô.