Triệu Minh Vi có thể sẽ mãi mãi không biết được, thật ra có người đã từng yêu thương cô một cách âm thầm và lặng lẽ
Từ lúc nhìn thấy cô ở độ tuổi 17, có thể chỉ là một cuộc gặp thoáng qua. Đó là lúc
Vương Thần Kiêu sau khi hoàn thành nhiệm vụ được cấp trên giao cho. Thời điểm nhiệm vụ kết thúc, là lúc anh dừng chân tại Tây Ban Nha.
Tất cả mọi người đều không biết được, anh đã đi đâu và làm gì trong bốn ngày. Để rồi lúc trở lại, trên người anh mình đầy thương tích
Vương Thần Kiêu sau khi đã nhận được lệnh rời khỏi Tây Ban Nha. Liền nhanh chóng chuẩn bị để quay trở về. Lại không thể ngờ được đám người tội phạm kia sai người ám sát anh.
Quả thật đó chính là lần đầu tiên trong cuộc đời anh gặp phải chuyện ngoài tầm kiểm soát này. Thời điểm đó, anh đã tham gia trở thành quân nhân được gần 4 năm. Nhưng kinh nghiệm cũng không phải là ít ỏi
Sau khi vai bị bắn trúng, anh chỉ đành đánh liều mang theo balo và cầm vài khẩu súng trốn thoát. Dọc đường bị truy sát, anh nhận ra bọn họ đông người nhưng không muốn lấy mạng của mình. Tuy vậy nhưng bọn họ ra tay cũng không hề nhẹ. May mắn thân thủ nhanh nhẹn nên cũng không thể chết được. Sau hai ngày ẩn núp và liên lạc với quân đội, họ đã sai người tới trợ giúp anh. Sau đó cách hai ngày, anh mới bắt đầu lộ diện
Mọi người không biết rằng, ngày đầu tiên bị đuổi bắt. Anh đã ẩn núp ở trong khu rừng đầy nguy hiểm rình rập.
Ngày thứ hai vị trí bị bại lộ, bọn chúng đuổi đến nơi. Vương Thần Kiêu một mình băng rừng chạy đến một trong nhưng con phố của Tây Ban Nha. Anh ẩn núp ở gần con sông trên cầu cao bị che phủ bởi mấy nhà hàng. Sau đó vì vết thương trên người mà bản thân không khống chế nổi đã ngất lịm đi
Lúc tỉnh lại, anh tưởng rằng mình đã bị bọn chúng bắt đi. Không ngờ được nhìn khung cảnh xung quanh. Ở đây là dưới hầm cầu, anh nghi ngờ
Khuôn mặt của một cô gái nhỏ nhắn hiện lên trước mắt anh. Nhìn một vài dụng cụ trước mắt, Vương Thần Kiêu nhíu mày ngồi thẳng người dậy
“Cô là ai?” Anh nói bằng tiếng anh
Người đó nghe thấy tiếng anh, cũng bất ngờ vì anh đã tĩnh dậy. Sau đó quay người lại tiến về phía này, đưa tay mở áo anh ra. Trong mặt hiện lên vẻ hoảng hốt nhưng cũng nhanh chóng thu hồi
“Anh là người Châu Á, nước nào?” Âm thanh rất hay, nhưng lại có chút lạnh nhạt
Sau khi biết anh là người cùng nơi với mình, cô lạnh lùng cất tiếng
“Nếu đã tỉnh dậy, vậy có thể xử lí vết thương không?”
Vương Thần Kiêu đưa tay cầm lấy chiếc kéo nhỏ của người phụ nữ. Sau đó ngồi thẳng người, chậm rãi cầm kéo lấy viên đạn ở trên bã vai ra.
Anh cắn răng nhịn đau, nhưng vì viên đạn nằm ngay gần khung vai. Anh chỉ theo trực giác mà với đến, không ngờ chỉ đụng trúng một chút mà đã đau đến đơ người
Người con gái thấy vậy liền dứt khoát lấy một miếng vải nhét vào miệng anh. Sau đó cầm lấy kéo, động tác thành thạo chậm rãi lấy viên đạn ra. Xử lí qua loa, ở đây không có nhiều đồ dùng cần thiết cho nên không thể vệ sinh sạch sẽ được
Sau đó bóng lưng của cô in hằn trong mắt anh, cô quay người rời đi. Không một tiếng động mà biến mất như chưa hề xuất hiện
Ngày thứ ba, sau khi được người con gái kia giúp đỡ lấy viên đạn ra. Máu cũng đã được cầm, cho nên sau khi nghỉ ngơi Vương Thần Kiêu đã có chút sức lực.
Anh nhìn xung quanh, phát hiện đã không còn bóng dáng của ai. Sau khi liên lạc với quân khu, anh đành tạm bợ trốn ở chổ này hai ngày mới xuất hiện
................
Sau khi phu nhân Vương nghe được tin con gái của Triệu gia trở về. Liền phát ra rất nhiều thông tin mệt đầu với Vương Thần Kiêu
Anh biết mẹ mình cùng với phu nhân Triệu rất thân thiết. Nhưng không nghĩ rằng hai người lại hồ đồ đến mức liên kết cùng nhau tạo ra hôn ước đó
Vương Thần Kiêu mệt mỏi nhìn mẹ mình. Không muốn nói thêm lời nào nữa. Đành lấy Vương Thiên Nam ra làm bia đỡ đạn
Phu nhân Vương tuyệt đối không cho anh từ chối, cũng không muốn nghe bất kì lí do nào. Bà cười nguy hiểm, lúc này đây đành lợi dụng nhan sắc của Triệu Minh Vi
Sau khi nhìn thấy tấm ảnh của cô, Vương Thần Kiêu đang dựa vào sofa cũng bật thẳng người dậy. Lại không thể ngờ người trong bức hình chính là cô gái lúc đó đã cứu anh. Tuy rằng khuôn mặt hiện tại đã khác với lúc trước. Lúc gặp anh còn có chút ngây ngô ở độ tuổi 17, hiện tại đây đã ra dáng vẻ của một thiếu nữ thanh xuân
Nhưng không thể nhầm được, đây chính là người đã giúp anh lấy viên đạn trên bã vai. Người đã cứu anh thoát khỏi cận kề cái chết
Nhìn Vương Thần Kiêu thất thần nhìn vào khung ảnh, phu nhân Vương cho rằng anh bị vẻ đẹp của Triệu Minh Vi làm cho đứng hình. Lại không nghĩ được bên cạnh con trai bà không thiếu những cô gái xinh đẹp, thậm chí là hơn cả cô gái này. Thế nhưng mãi một lúc sau
Vương Thần Kiêu lười biếng, lạnh nhạt mở miếng: “Vậy thì kết hôn đi!”
Phu nhân Vương xém một chút thì ngất tại chổ, sau đó liên lạc với Triệu phu nhân.
Vương Thần Kiêu từ chổ mẹ anh biết được cô phản ứng gay gắt khi biết đến hôn nhân. Dứt khoát rời nhà. Cũng biết được gia đình Triệu gia sợ cô sẽ bày tỏ thái độ với cha mẹ. Lo sợ cô sẽ nghĩ rằng gia đình tìm cô về chỉ để liên hôn. Cho nên mới không đành lòng nói tiếp về chuyện hôn ước. Cho đến hai năm sau, bọn họ mới trở thành vợ chồng
(Anh đã luôn âm thầm lặng lẽ ngắm nhìn bóng lưng cô độc của của suốt mấy năm trời. Cũng đã không biết bao nhiêu lần bảo vệ cô khỏi những nguy hiểm rình rập xung quanh. Những chuyện này, anh đều dấu ở sâu trong tim mình.)
Cho nên bóng lưng cô độc của cô lúc anh nhìn thấy ở rừng mưa. Khiến anh không chịu suy nghĩ mà đã nhận ra ngay dáng vẻ mà anh âm thầm lặng lẽ dõi theo bấy lâu
................
“Vậy thì ra người đó chính là anh sao? Thật không thể ngờ được?!”
Triệu Minh Vi từ lòng anh chui ra, đôi mắt như mở to hết mức. Bàn tay run rẩy cầm lấy tay của Vương Thần Kiêu
“Anh cũng không ngờ được!”
Nụ cười hiếm hoi của người đàn ông bất chợt kéo lên, khuôn mặt mà lúc trước cô nhìn thấy ở trong đám cưới dần xuất hiện
Triệu Minh Vi thất thần, trong lòng cảm thấy đây quả thật là người mà ông trời phái xuống tạ lỗi cho tuổi thơ đầy đau khổ của cô
“Thật mong sau này con của chúng mình sẽ có đôi mắt biết cười như của anh. Nhưng mà lúc không cười, tại sao mắt của anh lại có nét lạnh lùng và rất đáng sợ nha.”
Cô vừa nói vừa đưa tay đặt lên bụng xoa nhẹ, sau khi biết được mình mang thai. Cô đã rời khỏi bệnh viện nhanh chóng đến quân khu tìm anh, nhưng lại phát hiện anh đã rời khỏi
Nghe người trong quân khu nói, sau khi biết cô đến bệnh viện. Anh đã lập tức quay về nhà, hai người cứ vậy mà bỏ lỡ nhau
Đợi đến lúc quay về nhà đã thấy anh lo lắng nhìn mình. Anh đã đến bệnh viện nhưng không thấy cô, nên đã ngồi ở nhà chờ cô trở về trong lo sợ. Anh sợ cô bị bệnh giấu anh đi tìm bác sĩ. Lại không nghĩ được cô đã mang thai con của anh.
................
Vương Thần Kiêu cũng đưa tay xoa bụng, trong lòng hân hoan vô cùng. Anh sợ cô sẽ có suy nghĩ khi nghe anh kể chuyện lúc trước.
“Cưới em, không phải vì trả ơn với em. Mà anh thật lòng muốn ở bên cạnh em. Cho nên, bất luận cái gì! Em cũng không được nghĩ suy lung tung. Trong lòng có ấm ức gì thì phải nói với anh. Đừng khiến cho tình cảm của chúng ta trở nên xa cách. Anh không muốn như vậy! Biết chưa?”
Triệu Minh Vi nỡ một nụ cười mãn nguyện. Quả thật, Vương Thần Kiêu chính là kho báu tuyệt vời nhất của cuộc đời cô. Từ nay trở đi, cuộc đời của cô đã biến mất những điều tối tăm và đáng sợ kia. Thay vào đó là sự yêu thương và cưng chiều mà Vương Thần Kiêu dành cho mình
“Có anh thật tốt!”
Vương Thần Kiêu hôn nhẹ lên môi cô, hai người hưởng thụ sự bình yên ở ngoài ban công trên bộ bàn ghế. Ngắm nhìn cảnh hoàng hôn đang dần buông xuống cùng với nhau
Triệu Minh Vi quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Anh luôn cho cô cảm giác an tâm khi ở bên anh. Cho cô cảm nhận được rằng
“Hoá ra trên thế giới này còn có một người luôn bảo vệ và che chở em, luôn lo lắng cho em. Quan tâm và chăm sóc em. Đây có phải là kiếp trước em làm được nhiều việc tốt. Cho nên kiếp này mới gặp được anh không?”
Một giọt nước mắt lăn trên má cô, khi nói đến câu cuối. Âm thanh cô bất chợt trở nên nghẹn ngào, tủi thân và hạnh phúc
Vương Thần Kiêu đưa tay lên lau giọt nước mắt trên má cô. Anh nhẹ nhàng nói
“Không phải là kiếp trước em làm việc tốt, mà là anh tự nguyện dành trọn tất cả kiếp sống của mình để bảo vệ hạnh phúc của em. Bé con, chúng ta kiếp này bên nhau, kiếp sau nhất định đều như thế! Cho nên không được phép rời bỏ anh”
Triệu Minh Vi ấm áp đưa tay lên vuốt nhẹ bờ vai có vết sẹo của anh. Cô không ngờ được một lần làm việc tốt của mình. Đổi lại được một người đàn ông yêu cô vô điều kiện. Một người đàn ông thâm tình và luôn bảo vệ cô.
Đúng vậy! Bất kể ở kiếp nào. Bọn họ đều phải là của nhau....
Tác giả: Hữu Phương Vi