Quận Vương Phi Phúc Hắc

Quận Vương Phi Phúc Hắc - Chương 1: Thấy chết không cứu




Edit:..Lam Thiên..

”Ly Tuyết, ta yêu ngươi!”

Giọng nam trầm thấp từ tính nhưng lại khiến cho người nghe tâm rét run, rõràng là một câu nói ái muội nhưng dường như lại mang theo chất độc khiến cho tâm hồn và thể xác đều đau đớn.

Thống khổ khôn cùng mangtheo oán hận nồng đậm đánh thẳng vào trong đầu, Trầm Ly Tuyết đột nhiênmở mắt ra lại bị tình cảnh đập vào mắt làm cho nàng kinh sợ trong chốclát.

Có dại cao vút, mênh mông bát ngát, gió thổi qua rét lạnh,cỏ khô lắc lư tạo thành từng gợn sóng, bầu trời u ám, giống như sắp cómưa to.

Đây là nơi nào?

Trầm Ly Tuyết nhíu mày, rõ ràngchính mình đang nằm phơi nắng trên bờ cát trắng tại Hawaii phong cảnhtươi đẹp, nhưng tại sao nàng ngủ một giấc tỉnh dậy lại đến cánh đồnghoang vu không bóng người này?

Đột nhiên một cỗ trí nhớ xa lạtràn vào trong đầu cùng trí nhớ vốn có của nàng nhanh chóng dung hợp,Trầm Ly Tuyết nhíu mày, mặc dù nàng vô cùng không muốn tin tưởng nhưnglại không thể không thừa nhận, linh hồn nàng đã xuyên không.

Chủnhân của thân thể này cũng tên là Trầm Ly Tuyết, từ nhỏ cùng mẫu thânnhu nhược nhiều bệnh sống nương tựa lẫn nhau, hai tháng trước, mẫu thânbệnh chết, nàng dưới sự giúp đỡ của người nàng tín nhiệm nhất Mục ChínhNam - ca ca nhà bên cạnh, chuẩn bị vào kinh tìm phụ thân, nhưng buổitối trước ngày lên đường, Mục Chính Nam lừa gạt nàng mở cửa, thâm tìnhnói với nàng là hắn yêu nàng nhưng lụa trắng trong tay hắn lại siết cổnàng thật chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng thống khổ ngừng thở...

Ha ha, Mục Chính Nam, yêu của ngươi chính là tự tay giết chết người mình thích sao?

”ầm ầm ầm!” Mặt đất đột nhiên chấn động, ngực Trầm Ly Tuyết vô cùng đau buốt, đầu óc choáng váng, chuyện gì vậy? Động đất sao?

Rất nhanh đứng lên, Trầm Ly Tuyết nhìn quanh mọi nơi, chỗ tiếp giáp giữatrời và đất đột nhiên toát ra một đường màu xám tro chạy thẳng tới chỗnàng.

Đường màu xám tro cách nàng càng ngày càng gần, Trầm LyTuyết càng xem càng rõ, đó là một đám người mặc y phục cổ trang, có namtử cường tráng, cũng có người già phụ nữ và trẻ con, bọn họ có chung một điểm là cả người bẩn thỉu, liều mạng chạy như điên về phía trước, vừachạy vừa khóc mà ở phía sau bọn họ, có rất nhiều lợn rừng, trâu rừngcùng với rất nhiều dã thú không biết tên, giống như đều đang phát điên,ánh mắt trợn trừng, liên tục chạy về phía trước, vó sắt dậm đạp, bốn bềbáo hiệu sự bất ổn, mặt đất chấn động.

Đây là có chuyện gì?

Trong lúc Trầm Ly Tuyết đang nghi hoặc, một lão phụ nhân không cẩn thận téngã trên mặt đất, trâu rừng đuổi theo phía sau đạp lên đầu lão phụ nhân, nhất thời, máu tươi bắn ra, đầu của lão phụ nhân bị giẫm bẹp, thân thểtrong nháy mắt bị chìm ngập ở giữa đàn dã thú...

”Đừng đóng cửathành... Chờ một chút...” Tiếng hô thê lương khiến Trầm Ly Tuyết khiếpsợ bừng tỉnh, Trầm Ly Tuyết quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, haicánh cửa thành phong cách cổ xưa đang nhanh chóng khép chặt lại.

Đáng giận, người thủ thành muốn làm gì? Đem dân chúng nhốt ở bên ngoài, là muốn dân chúng bị dã thú giẫm chết sao?

Một tiếng vó sắt mang theo nguy hiểm rơi xuống, hơi thở nóng rực phun ởphía sau lưng, Trầm Ly Tuyết cả kinh, không xong, có dã thú.

Rấtnhanh, nàng xoay người lại cùng lúc né tránh trâu rừng công kích, TrầmLy Tuyết cầm lấy sừng trâu xoay người leo lên lưng trâu, hai chân điểmnhẹ đầu trâu một chút, rất nhanh, thân thể mảnh khảnh nhảy tới trước cửa thành, chỉ cần vào thành, chính mình liền an toàn!

”Phanh!”Trầm Ly Tuyết rơi xuống đất, cùng lúc hai cánh cửa dày cũng hợp lại cùng một chỗ, ngăn cách tầm mắt nàng nhìn tình cảnh bên trong thành, cũngdập nát hy vọng sinh tồn của mọi người, Trầm Ly Tuyết tức giận nghiếnrăng nghiến lợi: đáng giận, chính mình chỉ còn cách cửa thành vài bước...

Trên tường thành vốn không có người, trong nháy mắt binh lính chạy ra nhiều không đếm xuể, cả người mặc chiến giáp, trong tay cầmcung tiễn phong cách cổ xưa, vị trí ngắm của mũi tên, tự nhiên là đàn dã thú dưới tường thành.

Phía trên của thành, một nam tử trẻ tuổinằm nghiêng ở ghế quý phi, híp nửa mắt, nhàn nhã hưởng thụ ba vị mỹ nhân bóp chân, đấm lưng, đút hoa quả, vẻ mặt lười biếng, đối với tình cảnhgiẫm đạp vô cùng bi thảm dưới tường thành làm như không thấy.

”A a a...” Từng trận tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, Trầm Ly Tuyếtquay đầu nhìn lại, dã thú đuổi theo đám người, thỉnh thoảng có người bịgiậm đạp chôn sống, trên vó sắt đính đầy chân tay đã bị đứt đoạn hoặcphần cơ thể còn sót lại, theo chúng nó chạy, trên mặt đất ầm ầm daođộng.

”Mở cửa thành... Mau mở cửa thành...” Dân chúng điên cuồng, tuyệt vọng gầm hét, trên tường thành, các tướng sĩ mắt điếc tai ngơ,cung tiễn trong tay càng kéo càng căng.

”Thân là tướng sĩ, theolý nên bảo hộ dân chúng an toàn, nhưng hôm nay, dân chúng bị dã thú giẫm đạp, sinh mạng bị uy hiếp, các ngươi chẳng những thờ ơ đứng ở trêntường thành quan sát, còn đóng chặt cửa thành, thấy chết mà không cứu,nếu như bị hoàng thượng biết được, thì chính là tội chết mất đầu, cácngươi chịu được sao?”

Đơn thuần kêu cứu sẽ không thể đả động được đám tướng sĩ ý chí sắt đá kia, cổ đại là hoàng quyền tối thượng, TrầmLy Tuyết đành dùng biện pháp khác, lấy hoàng đế đến áp chế người, khiếncho trong lòng bọn họ có cố kỵ mà phải mở cửa thành.

Các tướng sĩ có chút bị lung lay, nhưng không có hành động, ánh mắt đồng loạt nhìnnam tử yêu nghiệt đang thản nhiên uống rượu bên kia hỏi ý, tội mất đầubọn họ không gánh nổi, nhưng bọn họ chỉ là binh lính, mọi việc đều phảinghe theo mệnh lệnh của tướng lĩnh, không thể tự chủ trương.

”Chính bởi vì chúng ta phải bảo vệ dân chúng an toàn, càng thêm không thể mởcửa thành!” Đẩy mỹ nhân ra, nam tử trẻ tuổi đứng dậy: có người dám gántội danh cho hắn, hắn đương nhiên phải hồi đáp

Nam tử khoảngtrừng hai mươi tuổi, mặt như quan ngọc, màu da trắng nõn, trường bào hoa lệ lộng lẫy bao quanh thân hình cao khỏe của hắn càng hiện lên vẻ caoquý ưu nhã, phong hoa phiêu dật.

Cánh đồng hoang vu thời tiết rất lạnh nhưng hắn lại có thể phe phẩy chiếc quạt, khóe miệng nhẹ dương,tựa tiếu phi tiếu nhìn Trầm Ly Tuyết, dung nhan tuấn mỹ yêu nghiệt làmcho người ta không thể dời mắt nhưng lời nói ra khỏi miệng lại lãnh khốc vô tình như gió lạnh.

”Tốc độ của dã thú nhanh hơn người, cho dù mở cửa thành, cũng không thể nào cứu được các ngươi, ngược lại sẽ khiến cho dã thú nhân cơ hội xông vào, dã thú phát điên, gặp người liền tổnthương, nếu như chúng nó vào thành, tính mạng mấy ngàn dân chúng trongthành đều khó giữ được, đến lúc đó, chúng ta mới là thật sự phạm vào tửtội mất đầu...”

Lời ngoài ý, đều không phải do hắn ý chí sắt đá,thấy chết không cứu, mà là vì an nguy của dân chúng trong thành hắn phải hy sinh đám người Trầm Ly Tuyết ngoài thành, tính mạng mấy chục dânchúng ngoài thành so với mấy ngàn dân chúng trong thành, căn bản khôngđáng giá nhắc tới.

”Cô nương hiểu rõ đúng sai, nhất định sẽ không vì bản thân mà không để ý tới sinh mạng hơn một ngàn bách tính trongthành, lại sẽ càng không bức bách chúng ta phải phạm tội mất đầu đi!”Nam tử yêu nghiệt phe phẩy quạt, trên mặt mang theo ý cười đáng đánhđòn.

Trầm Ly Tuyết hừ lạnh một tiếng, thật sự là nhanh mồm nhanhmiệng, lời nói giảo biện, ngắn ngủn nói vài câu, chẳng những đã giảivây, còn muốn đem mọi tội lỗi đổ lên trên người mình, nếu như chính mình lại buộc hắn mở cửa thành, liền thành người sợ chết, tiểu nhân vô sỉ vì mạng sống không tiếc hy sinh hơn một ngàn dân chúng, sẽ nhận hết tràophúng, thóa mạ của vạn dân...

Đàn dã thú ào ào đến bao phủ đámngười đang chạy trốn, hai bên trộn lẫn chung một chỗ, không phân rõ đâulà người, đâu là thú, tất cả cung tiễn thủ trên tường thành đều kéo căng dây cung, sẵn sang chờ phân phó, bàn tay Trầm Ly Tuyết nắm chặt, móngtay khảm vào trong da thịt: chiến sự xảy ra, cho dù chính mình không bịdã thú giẫm chết thì cũng sẽ bị cung tiễn bắn chết! Chẳng lẽ thật sựchính mình phải bỏ mạng ở đây!

Trong lúc cấp bách, Trầm Ly Tuyết nhìn thấy cách đó không xa có một cây đại thụ, ánh mắt nàng sáng lên: có biện pháp!

Trầm Ly Tuyết phi thân tiến lên hái xuống một chiếc lá, phủi phủi cát bụitrên mặt lá để vào môi, tiếng nhạc thanh linh tuyệt vời từ từ vang lên.

”Ầm ầm!” Dã thũ hung mãnh gần trong gang tấc, mắt thấy sẽ giẫm đến nàngnhưng Trầm Ly Tuyết lại làm như không thấy, miệng ngậm lá cây thổi dồndập, tiếng nhạc đột nhiên cao vút lên.

”Ầm!” Trâu rừng vọt tới chỗ Trầm Ly Tuyết, khóe miệng nam tử yêu nghiệt khẽ dương, phe phẩy chiếc quạt, thờ ơ lạnh nhạt.

Trâu rừng nâng chân trước lên giậm thật mạnh vào Trầm Ly Tuyết nhưng ở lúc chạm vào y phục của nàng lại đột nhiên ngừng lại, dưới ánh mắt kinhngạc của mọi người, chậm rãi buông chân xuống, yên lặng lui về phía sauvài bước.

Nam tử yêu nghiệt nhìn Trầm Ly Tuyết, ánh mắt híp lại,chiếc quạt khẽ lay động như có như không, khóe miệng hiện lên một ý cười có chút ý vị thâm trường, ha ha, thật sự là người thú vị!

Trâurừng thối lui, Trầm Ly Tuyết âm thầm nhẹ nhàng thở ra, bất chấp tất cảchà lau mồ hôi lạnh trên trán, tiếp tục thổi, tiếng nhạc trong vắt giống như dòng suối nhỏ róc rách, làm cho người ta như lạc giữa núi rừng,tươi mát tự nhiên, ánh mắt và hơi thở bạo ngược của đám dã thú dần dầntán đi, im lặng đứng ở trên cỏ, nhẹ lay động cái đuôi...

”Bắntên!” Nam tử yêu nghiệt ra lệnh một tiếng, mưa tên lướt qua Trầm LyTuyết, bắn về phía lũ dã thú, một con quái vật lớn hung ác trong nháymắt bị bắn thành con nhím, ngã xuống đất chết...

Tiếng xé gió dần dần nhỏ lại, thẳng đến khi không còn tiếng động, Trầm Ly Tuyết liềnbiết cuộc tàn sát đã kết thúc, lúc này nàng cũng ngừng thổi, ngẩng đầu,đối diện tuấn nhan của nam tử yêu nghiệt, hắn nói: “ Khúc nhạc ngươivừa thổi tên là gì?”

”Thanh tâm khúc!” Thân là người nối nghiệp của thế gia trăm năm, thổi thanh tâm khúc đối Trầm Ly Tuyết là việc vô cùng nhỏ.

Không nhiều hơn nửa câu, nhìn dã thú và đám người đã chết, Trầm Ly Tuyếtkhông có tâm tình đi nhiều lời với tên nam tử yêu nghiệt gian trá giảohoạt kia, nàng xoay người muốn đi nhưng “Cạch!” Một cái mộc bài và mộtkhối ngọc bội từ trong tay áo nàng rơi ra, Trầm Ly Tuyết còn chưa kịpcúi người nhặt, nam tử yêu nghiệt đã nhanh chân hơn một bước đi tớikiểm tra.

”Ngươi tên là Trầm Ly Tuyết?” Thưởng thức khối ngọc bội và khối mộc bài trong tay, nam tử yêu nghiệt nhìn Trầm Ly Tuyết, cườinhư không cười.

”Làm sao ngươi biết?” Trầm Ly Tuyết có chút kinhngạc, mới vào dị thế nên nàng cũng chưa cho bất kỳ ai biết tên của mình, nam tử yêu nghiệt làm thế nào mà biết được?

”Trên này có viết!” Nam tử yêu nghiệt đem chữ viết dưới mộc bài đưa cho Trầm Ly Tuyết nhìn, cư nhiên lại là một khối bài vị được làm từ gỗ cây liễu tốt nhất vôcùng trơn bóng, phía trên viết "Vong mẫu Trầm thị Lâm Thanh Trúc", dướigóc phải đề một hàng chữ nhỏ: nữ nhi Trầm Ly Tuyết lập!

Trầm Ly Tuyết nhíu mày: không nghĩ tới lúc nào Trầm Ly Tuyết cũng mang theo khối bài vị này!

”Ta nghĩ, ta biết thân phận của Trầm tiểu thư!”

Trong lòng Trầm Ly Tuyết vừa động: “ Thân phận gì?”

”Trưởng đích nữ phủ Thừa Tướng Thanh Diễm Quốc!” giơ ngọc bội xanh biếc lêntrước mặt Trầm Ly Tuyết, yêu nghiệt nam tử tươi cười sáng chói: “Đây làngọc bội gia truyền của Trầm thị, thế gian này chỉ có một khối!” Hơnnữa, phu nhân nguyên phối của Trầm Minh Huy cũng tên Lâm Thanh Trúc.

Ánh mắt Trầm Ly Tuyết sáng lên, không nghĩ tới, phụ thân biến mất nhiều năm của Trầm Ly Tuyết lại là thừa tướng, thân phận ngược lại không tệ,chính mình không cần ở lại chỗ này chịu đựng đám dã thú giậm đạp: “Nơinày cách kinh thành Thanh Diễm có xa lắm không?”

Nam tử yêu nghiệt nhẹ giọng nói: “Hơn một ngàn dặm!”

Xa như vậy! Trầm Ly Tuyết nhíu mày: xe ngựa là phương tiện thay đi bộ ở cổ đại, nhưng tốc độ xe ngựa chạy so ra kém máy bay, xe lửa ở hiện đại,như vậy, khi nào thì mới có thể tới kinh thành?

”Quận vương phikhông cần sốt ruột, dã thú nơi này đã được giải quyết, vừa vặn ta cũngmuốn hồi kinh phục mệnh với Hoàng Thượng, chúng ta có thể cùng đồnghành!” Giống như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Trầm Ly Tuyết, nam tử yêunghiệt mỉm cười trấn an.

”Quận vương phi?” Trầm Ly Tuyết cả kinh, trong trí nhớ của nguyên chủ, rõ ràng khối thân thể này còn chưa kếthôn, chẳng lẽ trí nhớ bị sai lệch?

”Mười lăm năm trước đíchtrưởng nữ của Tướng phủ cùng An Quận Vương đính hạ hôn ước, toàn bộ kinh thành mọi người đều biết, ta gọi ngươi một tiếng Quận vương phi, cũngkhông sai...” Nam tử yêu nghiệt nhẹ giọng giải thích.

Thì ra lànhư vậy! Trầm Ly Tuyết âm thầm nhẹ nhàng thở ra: thân là người hiện đạithế kỷ hai mươi mốt, nàng thật sự là không thể thích ứng được chuyện nhỏ như vậy đã kết hôn.

Còn có nam tử yêu nghiệt này, mới vừa rồilãnh tâm tuyệt tình như vậy, coi mạng người như cỏ rác, nay lại đại hiến ân cần, muốn dẫn chính mình hồi kinh, sợ là không có hảo tâm, hết cách, nàng chỉ cần người không phạm ta, ta cũng sẽ không phạm người, nếu nhưnam tử yêu nghiệt này dám gây bất lợi với nàng, nàng tuyệt đối sẽ khôngđể cho hắn được sống tốt!

”Tại hạ là Nam Cung Khiếu, Trầm đạitiểu thư có thể gọi ta là Thế Tử hoặc Khiếu!” Nam Cung Khiếu mỉm cườihướng Trầm Ly Tuyết tự giới thiệu, cùng với người lãnh tâm tuyệt tìnhthấy chết mà không cứu vừa rồi giống như hai người khác nhau: “ Lệnhđường và Trầm đại tiểu thư lạc nhau mười lăm năm, Trầm Thừa Tướng vôcùng thương tâm, nay ngươi còn sống trở về, khẳng định hắn sẽ vô cùngcao hứng!” Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..

Trầm ThừaTướng nghĩ đến Trầm Ly Tuyết có thể đã chết nên đã chuẩn bị để nhịtiểu thư gả cho An Quận Vương nhưng hôm nay Trầm Ly Tuyết trở về, nhưvậy nhị tiểu thư sẽ không cần phải gả thay, nhưng nhị tiểu thư kialại một lòng yêu mến An Quận Vương, chắc chắn sẽ không dễ dàng để choTrầm Ly Tuyết đoạt vị trí Quận Vương Phi của nàng, ha ha, phủ Thừa Tướng sắp có trò hay để xem rồi!