Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 93




Mắt của Lâm Phong lập tức ánh lên mãnh liệt, khí tức như muốn bùng nổ ngay thì có một bàn tay đã đặt lên vai hắn, với sức mạnh của Kết Đan kỳ, Không Tinh toàn lực áp chế dục vọng động thủ của Lâm Phong.

“Không nên.”

Thanh âm của Không Tinh vang lên trong đầu Lâm Phong làm cho hắn tỉnh hồn lại, mồ hôi hột từ từ chảy xuống trên khuôn mặt của Lâm Phong.

Với cử chỉ gật đầu miễn cưỡng, Lâm Phong thu hồi khí tức của mình, lúc này Lâm Phong mới cảm thấy không ổn, bởi vì hắn đã quá gấp gáp khi nghe đến một việc liên quan đến Giáo Đình.

Trong thâm tâm của Lâm Phong đã xem Giáo Đình là một ngôi nhà, hắn không cho phép một việc tái diễn lần thứ hai, nỗi đau mất đi tất cả người thân, Lâm Phong không muốn trải nghiệm nó một lần nữa, có lẽ vì thế, một cơn khát vọng báo thù đã bị áp chế mấy ngày nay đã bộc phát ngay lúc này, làm cho Lâm Phong mất khống chế.

Không Tinh thu hồi bàn tay đang run rẩy của mình vì sử dụng lực lượng mạnh mẽ trong một khoảnh khắc, áp lực từ hai phía của bàn tay làm cho hắn bị thương nhẹ, giây phút này, trong lòng hắn mới cảm nhận được sự mạnh mẽ của Lâm Phong, một người mới chỉ đạt đến Nhị Dương cảnh đỉnh phong.

Mà hắn đã là Tam Dương cảnh sơ kỳ, chênh lệch cảnh giới lớn như vậy, mà cần hắn dùng toàn lực để áp trụ Lâm Phong.

Nhị Dương tương đương với Trúc Cơ kỳ, và Tam Dương tương đương với Kết Đan kỳ, đây là một tên gọi đang dần phổ biến trong Giáo Đình, vì Mặc Hàn đã tu luyện công pháp của Giáo Đình và từ từ nhận ra được đây là một hệ thống tu luyện mới, cho nên hắn đã kêu gọi đổi tên cảnh giới trong Giáo Đình.

Kim Văn Tuấn ở bên ngoài, bỗng nhiên cảm thấy một đôi mắt hung tợn đang nhìn chằm chằm mình, làm cho hắn hoảng hồn nhìn xung quanh, nhưng đôi mắt kia đi đến rất nhanh, thế là Kim Văn Tuấn thở dài một hơi, chạy đi ra ngoài nhanh chóng, hắn không muốn ở trong đây thêm một giây nào nữa, có lẽ, khi nãy hắn đã làm phiền một vị tiền bối, cho nên bị cảnh cáo.

“Chúng ta không thể để hắn đến Không Vũ quốc được, cho nên Hư Minh, ngươi hãy theo sau và bắt lấy hắn.” Không Tinh nhìn thấy bên ngoài đã không còn ai, hắn nhìn Hư Minh rồi nói.

Hư Minh nghe được, lắc mình đứng lên, làm vài động tác giãn gân cốt nói: “Đừng lo, ta sẽ không hạ thủ nặng lắm đâu, có lẽ ta nên nhốt hắn ở một nơi bí mật, khi chúng ta trở về rồi xử lí hắn vậy.”

“Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng không nên giết người.” Không Tinh gật đầu nói ra.

“Vậy thì ta đi đây.” Hư Minh nói một cách hưng phấn rồi nhảy một cái biến mất bên ngoài cửa sổ.

Từ lúc biết được tin tức tàng bảo đồ bị rãi khắp nơi, điều này làm cho Kim Văn Tuấn rất tức giận, nếu không phải có chuyện đó, thì Kim Văn Tuấn tự tin mình sẽ kiếm được một phần ở trong tàng bảo đồ.

Trong nội tâm Kim Văn Tuấn không cam lòng, với cái tên mà cha hắn đặt, tất nhiên đã hi vọng hắn giàu sang và tuấn tú, nhưng bây giờ hắn không được hai thứ gì ở trên, cho nên hắn quyết tâm phải phấn đấu đạt được một thứ trước, đó là giàu sang.

Mang theo tâm lý ăn may, Kim Văn Tuấn cắn răng đi đến Minh Hàng Trấn, không ngờ, mọi sự việc lại vượt qua tưởng tượng của hắn, tu sĩ quá nhiều, lại còn có cường giả cảnh giới Kết Đan kỳ tham gia, điều này làm cho Kim Văn Tuấn tuyệt vọng, muốn rời khỏi đây ngay lập tức.

Thật là xui xẻo, ông trời không cho hắn rời khỏi đây bởi vì hắn gặp Nguyễn Thiên Danh, một tên rác rưởi con ông cháu cha có tiếng, thế là hắn bị Nguyễn Thiên Danh cuốn lấy một ngày.

Qua một đêm suy nghĩ không ngủ, cuối cùng Kim Văn Tuấn đã tìm được lý do chuồn khỏi đây.

Rời khỏi quán trọ, Kim Văn Tuấn nhìn bầu trời trong xanh với tâm trạng thoải mái, không tìm được bảo vật cũng không sao, có được tính mạng là đủ rồi!

Ngâm nga vài câu hát quen thuộc trong khi bay đến Không Vũ quốc, Kim Văn Tuấn từ khi biết được Đà La Môn chuẩn bị một hành động lớn nào đó, hắn đã tính kế chuồn ra ngoài, để khỏi bị sung binh.

Cho nên hắn đã tìm một nhiệm vụ khá xa Đà La Môn, Không Vũ quốc là một mục tiêu lý tưởng.

“Các ngươi đánh nhau, tại sao lại lôi chúng ta vào a, thật là mệt mỏi.” Kim Văn Tuấn lẩm bẩm.

“Chào anh bạn nhỏ.”

Một tiếng nói vang lên trong tai của Kim Văn Tuấn, tiếng nói này đột ngột làm cho Kim Văn Tuấn hoảng hồn, dừng lại thân hình đang bay, tìm kiếm người phát ra âm thanh này.

“Ta ở đây này!”

Giống như biết trước Kim Văn Tuấn không tìm được mình, người phát ra âm thanh đã kêu to.

Kim Văn Tuấn nhìn lại một hướng, thấy được một người thanh niên, thân hình thon dài, đang mỉm cười thân thiện nhìn hắn.

“Ngươi là ai?” Theo bản năng, Kim Văn Tuấn hỏi một tiếng.

Sau đó hắn chợt nhận ra, người có thể tránh đi thần thức của mình thăm dò, tất nhiên là một người có tu vi cao hơn hắn.

Thế là Kim Văn Tuấn đổi giọng nói, khiêm nhường hơn nhiều: “Xin hỏi cao danh quý tánh của tiền bối, thứ cho vãn bối thất lễ.”

Người thanh niên này chính là Hư Minh đã đuổi theo Kim Văn Tuấn.

Hư Minh đợi đến khi Kim Văn Tuấn đã rời khỏi Minh Hàng Trấn xa rồi mới hiện thân.

Hư Minh cười nói một cách nhẹ nhàng: “Ta tên là Hư Minh, còn ngươi tên là gì?”

Kim Văn Tuấn thở dài một hơi sau khi nhìn thấy Băng Tu có vẻ không muốn làm gì hắn.

“Vãn bối tên là Kim Văn Tuấn, xin được ra mắt tiền bối.” Văn Tuấn ôm quyền nói.

“Không biết tiền bối có chuyện gì cần vãn bối giúp đỡ, vãn bối quyết không chối từ.”

Hư Minh nghe vậy, nụ cười trên mặt càng đậm:

“Ta thật có chuyện muốn nhờ ngươi giúp nha, đó là ở yên một chỗ vài ngày, đợi cho đến khi ta trở lại tìm ngươi là được.”

“Tiền bối nói đùa, ta còn có nhiệm vụ mà Đà La Môn giao cho, không thể trể nãi được.” Kim Văn Tuấn nghe được lời của Băng Tu, hắn liền biết không ổn, cho nên nói khéo thân phận của mình.

“Chỉ vài ngày mà thôi, không có làm cho ngươi trễ nãi công việc đâu.” Hư Minh khoát tay.

“Vãn bối xin cáo từ.” Kim Văn Tuấn ôm quyền một cái rồi chạy đi trước sự kinh ngạc của Băng Tu.

“Tên này chạy thật nhanh.” Hư Minh cười khổ.

“Tiểu hữu đừng đi vội.”

Trước mặt Kim Văn Tuấn xuất hiện một thân ảnh, đó là Băng Tu, cho dù chạy với toàn bộ tốc độ của mình, nhưng Kim Văn Tuấn vẫn bị đuổi theo một cách dễ dàng.

“Tiểu hữu thật là không có lễ phép nha, vậy thì ta đành phải dùng vũ lực rồi, ta thấy gần đây có một cái nhà vệ sinh công cộng đã bị bỏ hoang, nơi đó rất thích hợp làm chổ ở tạm của tiểu hữu trong vài ngày này đó.”

Hư Minh vẫn một bộ dạng tươi cười.

Kim Văn Tuấn nghe vậy, mặt liền đen, hắn dù gì cũng là một cường giả Trúc Cơ đỉnh phong, lại bị người bắt đến nhốt trong nhà vệ sinh, hắn còn có mặt mũi gì để sống trên đời nữa.

“Tiền bối, ta nhớ là không có đắc tội ngài, vì sao ngài lại làm như vậy?”

Kim Văn Tuấn hết đường chạy trốn, đành phải hỏi một câu để giải tỏa nỗi nghi hoặc hiện giờ của hắn.

“Được rồi, để ngươi không còn ngu ngơ nữa, ta đành giải thích lý do cho ngươi, đó là vì ta nhìn ngươi rất ngứa mắt mà thôi.” Hư Minh cười nhạt.

Không đợi Kim Văn Tuấn trả lời, một bàn tay của Băng Tu nhấn xuống, mang theo áp lực mạnh mẽ của Kết Đan sơ kỳ đánh thẳng tới Kim Văn Tuấn.

“Mẹ nó.” Trong lòng Kim Văn Tuấn bị áp lực khủng khiếp làm giật mình, không khỏi chửi một câu, một cường giả Kết Đan lại bắt hắn bởi vì lý do xàm xí đó?

Vận khí của hắn thật là đen đi!

Kim Văn Tuấn cố gắng dẫy dụa khỏi bàn tay này, nhưng với sức mạnh của Trúc Cơ đỉnh phong, hắn không có khả năng phản kháng, bàn tay kia phá vỡ tất cả thuật pháp mà hắn đánh ra, bắt lấy thân thể của hắn rồi kéo đi.



Hư Minh trở lại căn phòng của mọi người với nụ cười còn đang đọng lại trên khuôn mặt.

“Ha ha, tên kia thật là ranh ma, vừa thấy không ổn là chạy ngay lập tức, ta đành nhốt hắn vào trong một cái nhà vệ sinh vậy.”

“Nhà vệ sinh? Ngươi quá ác đi!!” Băng Tu nhìn Hư Minh cười nói.

“Đúng vậy nha, hắn bị mùi thúi đến chết rồi sao?” Nguyệt Linh nói một cách hiếu kỳ.

“Ta đã bố trí một chút để bảo vệ sự an toàn của hắn.” Hư Minh bổ sung thêm một câu.

“Thời gian đã đến rồi, chúng ta lên đường thôi.” Không Tinh nhìn đồng hồ một cái rồi nói, từ lúc Hư Minh rời khỏi đây cho đến khi trở lại chỉ có mười phút.

Thế là, đám người trả phòng, bước ra ngoài đi thẳng đến Minh Hàng sâm lâm, dọc đường đi thấy rất nhiều tu sĩ có cùng mục đích giống họ.