Quang Vinh Đế Phong Lưu

Chương 30




Sau ba tuần cày cuốc hắn có hơn 1M TDB, lúc này nhìn vào cửa hàng hắn đã có thể mua được kha khá thứ hữu ích nhưng hắn nghĩ hiện tại mình vẫn chưa thực sự cần tới sự hỗ trợ lớn từ cửa hàng nên vẫn chưa mua sắm gì mà vẫn tích ở đó.

Trở lại việc tập luyện thì tuần trước sư phụ hắn đã trở về. Nhìn thấy cảnh hắn chiến đấu trong rừng ông vô cùng kinh ngạc với khả năng kết hợp các động tác kiếm cơ bản. Nhưng khi nhận ra hắn đột phá kiếm sĩ thì mắt ông muốn rớt ra ngoài luôn. Đùa gì chứ, 10 tuổi kiếm sĩ, ôi hắn có còn là người không vậy. Nhớ năm âý tư chất của mình phải nói là thiên tài luyện kiếm mà tận 22tuổi trong một trận ác chiến mới đột phá kiếm sĩ mà nay tên này 10 tuổi,10tuổi kiếm sĩ. Đúng là người so với người tức CHẾT người mà. Nhìn hắn nhẹ nhàng hạ sát một con yêu cóc linh thú cấp 3 hắn cười tà lấy trong giới chỉ ra một thanh kiếm,bịt mặt hắn lao vào tấn công Quang và hắn áp chế tu vị ở kiếm khách. Tại sao lại là kiếm khách thì đơn giản hắn muốn bán hành ngập mặt cho thằng học trò này chỉ vì bây giờ hắn vẫn còn ganh tị với người trước mặt.

Còn Quang thì hắn đã phát hiện ra ông thầy của mình từ sớm qua bản đồ nên anh ta đã trổ hết tài ra để khoe với thầy của mình. Nếu như anh ta biết việc khoe khoang của mình khiến anh ta bị bán hành ngập mặt thì hắn sẽ khóc không ra nước mắt.Và điều gì tới cũng phải tới,anh Quang nhà ta khi đi quần là aó lượt anh tuấn bảnh bao khi về thì quần áo tả tơi mặt mày tím tái tóc tai nham nhở bị kiếm khí cắt đứt lung tung. Trên đường về thầy vui vẻ trò đau khổ.

Trong tối hôm đó, sư phụ hắn bị các sư nương mắng cho một trận vì cái tội cậy mạnh hiếp yếu. Đã áp chế tu vị thì phải ngang hàng đằng này lại kiếm khách đánh kiếm sĩ. Tuy bị mắng te tua nhưng sư phụ hắn vẫn nghiên ngang với cái cớ là giúp đỡ hắn làm quen với kiếm khí để tăng cảm ngộ. Mỗi lần sư phụ hắn lấy cái cớ đó để chống chế thì hắn lại hỉ mũi khinh thường. Nhưng nói đi thì phải nói lại hắn tiếp xúc với kiếm khí kết hợp với truyền thừa thì hắn cũng có phần nào cảm ngộ. Cứ như vậy mỗi tuần hắn đánh nhau với sư phụ te tua lại giận dỗi bỏ vào rừng tham ngộ những gì mình cảm ngộ được. Cứ như vậy một năm qua đi.