Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1337: Quân gia Linh Châu (1)




Edit: Sahara



"Đi thôi!"



Vân Lạc Phong nhún nhún vai.



Châu chủ đã mời nàng đi cùng với Hồng Loan, vậy nàng cứ đi một chuyến thì đã sao?



Hồng Loan cũng không nói nhiều, nhưng trong lòng đã âm thầm hạ quyết tâm, nếu như phụ thân gây khó dễ cho Vân Lạc Phong, vậy nàng nhất định sẽ đứng về phía của Vân Lạc Phong.



Đây cũng là lời hứa mà trước đó nàng đã hứa với Vân Lạc Phong!



Một lời của quân tử nặng ngàn vàng*, tuyệt đối không thể nuốt lời!



(*nguyên văn: quân tử nhất ngôn nặc thiên kim.)



...........





Trong thư phòng, không khí nghiêm túc, nam nhân trung niên khoanh tay mà đứng, đưa lưng về phía cửa thư phòng ở phía sau, khí thế trên người ông ta cao ngút trời, không thể chạm tới.



Đây cũng là lần thứ hai Vân Lạc Phong gặp Châu chủ Hồng Lăng. Đây chính là nhân vật hô phong hoán vũ*, đứng trên vạn người ở Đông Châu.



(*hô phong hoán vũ: hô mưa gọi gió.)




Hồng Lăng dường như phát hiện ra hai người Hồng Loan đã đến, liền chậm rãi xoay người lại, thời khắc này, ông ta không còn nóng nảy áp bức như trước nữa, mà biểu tình làm như là bất đắc dĩ, thở dài một tiếng thật mạnh.



"Loan nhi, con thật sự không muốn gả cho Lăng Trần?"



Lúc Hồng Loan vừa trở về phủ Châu chủ, ông bị lửa giận công tâm, không kiềm được mà mở miệng khiển trách, hiện giờ đã bình tĩnh lại, vì không muốn ép buộc nữ nhi bỏ nhà ra đi một lần nữa, ông chỉ có thể ngăn chặn lửa giận trong nội tâm của mình, ra vẻ bất đắc dĩ mà hỏi.



Nghe thấy câu hỏi này, Hồng Loan liền gật đầu thật mạnh: "Phải, con sẽ không gả cho Lăng Trần!"



"Loan nhi, sau này Thất Châu đại biến, nếu như con thành thân với Lăng Trần, hai Châu liên hợp, thì mới có thể sinh tồn trong Thất Châu." biểu tình của Hồng Lăng dần dần trở nên nghiêm túc: "Bằng không, Đông Châu của chúng ta nhất định sẽ bị hủy hoại trong một sớm một chiều!"




Hồng Loan cười lạnh một tiếng: "Phụ thân, người vì muốn cho Đông Châu có thể sinh tồn khi Thất Châu đại biến sau này, mà bắt nữ nhi của mình đi liên hôn sao? Nếu việc này đổi thành những người khác thì cũng đành chịu! Nhưng Hồng Loan này chưa bao giờ dùng hôn sự để đổi lấy một thân an bình!"



Thất Châu đại biến?



Sau khi Vân Lạc Phong nghe thấy mấy chữ này, thì âm thầm ghi nhớ trong lòng, tuy nhiên, trước sau nàng cũng chỉ đứng yên bên cạnh Hồng Loan, không có nói câu nào.



"Loan nhi!" Hồng Lăng nén giận: "Con chỉ là giới nữ lưu, cho dù thiên phú có cường đại, nhưng sao có thể dựa vào sức của một mình mình mà chống đỡ cả Đông Châu? Chỉ tiếc, vi phụ lại chỉ có một mình con là nữ nhi, nếu như con không chịu gả cho Lăng Trần, vậy ta làm sao có thể an lòng lúc qua đời?"



Hồng Loan không ngờ phụ thân nhà mình lại gàn bướng hồ đồ đến như vậy, cho nên thần sắc của nàng cũng lạnh đi vài phần.



"Con nói rồi, bằng vào thực lực của con, không cần đến sự tương trợ của Bắc Châu! Rồi sẽ có ngày, con dùng chính thực lực của mình để đưa Đông Châu bước lên vị trí tối cao ở Thất Châu Đại Lục, lưu truyền vĩnh viễn!"




"Thôi thôi!"



Vị cường giả tuyệt thế uy chấn tứ phương, hiện giờ đối mặt với nữ nhi thời kỳ phản nghịch nhà mình, lại không thể làm gì được cả.




Ông ta biết tính tình của nữ nhi nhà mình, một khi con bé đã nhận định chuyện gì đó, thì có chết cũng không quay đầu.



"Loan nhi, con không chịu khổ thì vĩnh viễn cũng không tỉnh ngộ, cha cũng không có cách nào với con!"



Hồng Lăng cười khổ một tiếng.



Cho dù ông rất nghiêm khắc với nữ nhi nhà mình, nhưng cuối cùng thì con bé cũng là nữ nhi duy nhất của mình, chẳng lẽ ông còn có thể trói nó lên kiệu hoa hay sao?



"Sau này cha không quản chuyện của con nữa, ngoài ra, chuyện giữa con và Lăng Trần, con cứ tự mình xử lý đi! Con nữa, qua mấy ngày nữa thì Châu chủ Bắc Châu sẽ tự mình tới cửa cầu hôn, con có nghĩ ra làm sao để uyển chuyển từ chối chưa?"



"Uyển chuyển từ chối? Tại sao con phải uyển chuyển từ chối?" Hồng Loan lạnh lùng cười mà nói: "Con không gả chính là không gả, cho dù là Thiên Vương lão tử tới đây, con cũng không gả!"



Hồng Lăng bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này, ánh mắt ông ta mới đặt lên người Vân Lạc Phong.



Từ nãy giờ, có lẽ là do Vân Lạc Phong thấy cuộc trò chuyện của hai cha con Hồng Loan quá nhàm chán, cho nên liền tự mình kéo ghế ngồi xuống, thân mình nàng lười biếng dựa vào lưng ghế, trong ánh mắt dường như manh theo thái độ bễ nghễ thiên hạ.