Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1954: Tín Nhiệm




Edit: Sahara



"Ngươi.... Ngươi muốn làm gì?"



Kiều Diệp Phượng run rẩy lùi dần về phía sau.



Gương mặt Vân Tiêu vẫn không có cảm xúc gì, thần sắc lãnh khốc, ánh mắt Vân Tiêu như một tôn sát thần, làm người ta sợ hãi, dường như chỉ cần hắn nhấc tay một cái thì sẽ dễ dàng lấy mạng người khác.



"Quỷ Đế!" Kiều Tử Huyền hơi biến sắc, vội vàng tiến lên: "Hoàng muội trẻ người non dạ, xin Quỷ Đế tạm thời tha cho hoàng muội một mạng, huống chi, dù gì hoàng muội cũng là công chúa Tử Nguyệt Quốc, ngài làm vậy dường như không được hay cho lắm."



Dù Kiều Tử Huyền không thích người hoàng muội này, thì cũng không thể để Kiều Diệp Phượng xảy ra chuyện ngay trước mặt hắn.



Vân Tiêu không trả lời, chỉ lạnh lùng tiếp tục tiến tới gần hai huynh muội Kiều Tử Huyền.



Trên đài cao, vốn dĩ Trình Phi Dương không muốn nhúng tay vào chuyện nội bộ của quốc gia khác, nhưng Kiều Diệp Phượng tốt xấu gì cũng là công chúa đến tham gia tứ quốc tranh bá, hoàng đế Kim Dương Quốc như ông ta không thể để Kiều Diệp Phượng xảy ra chuyện.



Vì thế, Trình Phi Dương lớn tiếng nói to: "Bất luận giữa các ngươi có ân oán gì, các ngươi có thể giải quyết sau khi trận tranh bá kết thúc! Khi đó, Kim Dương Quốc ta tuyệt đối không nhúng tay vào!"



Vân Tiêu lạnh lùng nhìn Trình Phi Dương, không hề dừng lại việc đang muốn làm. Một chưởng phong sắc bén phóng về phía Kiều Diệp Phượng, làm cả người nàng ta văng đi như tên rời cung. Máu tươi cuồn cuộn không ngừng phun ra từ miệng nàng ta.



Sắc mặt Trình Phi Dương đen đi, có lẽ là do không ngờ người này dám cãi lời ông ta.



"Vân Tiêu!"



Đúng lúc này, giọng Vân Lạc Phong chợt vang lên từ sau lưng Vân Tiêu: "Dạy dỗ ả một trận là được, tạm thời đừng đánh chết!"



"Ả vu khống ta!"



Vân Tiêu hơi uất ức, nói.



"Chàng cứ dạy dỗ ả một trận trước là được, chuyện còn lại, ta muốn đích thân giải quyết!" Vân Lạc Phong khẽ nheo hai mắt.



Nhìn trộm nam nhân của nàng, nàng còn chưa tính, vậy mà còn dám bôi nhọ nàng.



Món nợ này, sao có thể dễ dàng bỏ qua?




Trông vẻ mặt uất ức của Vân Tiêu, Vân Lạc Phong liền dịu giọng an ủi: "Chàng nghĩ ta sẽ tin mấy lời nhảm nhí của ả ta sao? Chúng ta ở bên nhau hơn mười năm trời, có sóng gió gì mà chưa trải qua? Sao có thể chỉ dựa vào mấy câu nói của người khác mà khiến ta mất lòng tin vào chàng được?"



Tim của Vân Tiêu cuối cùng cũng được thả lỏng nhờ vào mấy lời này của Vân Lạc Phong, cánh môi dưới lớp mặt nạ khẽ cong lên độ cong nhu hòa.



"Được, ta nghe nàng!"



Tuy nụ cười của Vân Tiêu rất nhỏ, nhưng lại khiến tất cả mọi người rung động.



Không ngờ người đàn ông đáng sợ như sát thần này mà cũng có lúc dịu dàng ngoan ngoãn như vậy.



Không sai! Hình ảnh Vân Tiêu trước mắt làm trong đầu mọi người chỉ hiện lên đúng bốn chữ: dịu dàng ngoan ngoãn!




Cả người Kiều Diệp Phượng càng thêm run rẩy, trong đầu bỗng dưng hiện lên hình ảnh người đàn ông mặc hắc y, lãnh khốc như ma quỷ lần đầu tiên xuất hiện ở hoàng cung Tử Nguyệt Quốc....



Khi đó, hắn ta cao cao tại thượng, tựa như vương giả quân lâm thiên hạ, chỉ một cái nhấc tay là có thể định sinh tử của người khác.



Đoán chừng người của Tử Nguyệt Quốc chưa từng nghĩ tới, nam nhân lãng khốc giết người như rạ cũng có lúc dịu dàng như vậy....



"Nơi này là Phong Vân Thành!"



Trình Phi Dương vỗ bàn đứng dậy, khuôn mặt lãnh lệ: "Mong vị công tử có việc gì thì chờ sau khi tỷ thí xong mới giải quyết!"



Làm như không nghe thấy lời Trình Phi Dương, Vân Tiêu lại đi đến trước mặt Kiều Diệp Phượng.



Ánh mắt Vân Tiêu lạnh băng, từ trên cao nhìn xuống, mang vẻ bễ nghễ thiên hạ mà nhìn chằm chằm Kiều Diệp Phượng.



Cái nhìn này giống như đang nhìn một người chết...



Ầm!



Vân Tiêu dẫm một chân lên ngực Kiều Diệp Phượng, hoàn toàn không có chút thương tiếc vì đối phương là nữ tử.



"Quỷ Đế!" Kiều Tử Huyền cảm nhận được lực lượng khiếp người của Vân Tiêu, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi, cắn răng nói: "Xin ngài thủ hạ lưu tình!"