Quy Đức Hầu Phủ

Chương 145




Vài ngày sau, Hứa Song Uyển cũng biết chuyện muốn tuyển tú, việc này là bên Khương phủ nói với nàng. Khương phủ có một tiểu nữ nhi, đã sớm định nhà gả, không có ý đưa vào cung. Nhưng bên phía Khương tộc có một lão gia trong tộc muốn đưa nữ nhi tiến cung nên tìm tới Khương phủ xin chủ ý.

Người đến phủ Quy Đức Hầu hỏi chính là Khương Trương thị, con dâu trưởng của Khương gia. Hứa Song Uyển cân nhắc mới nói với đại biểu tẩu: “Tẩu đợi ta hỏi lại trưởng công tử rồi cho tẩu lời chắc chắn.”

Khương Trương thị đồng ý, dùng bữa ở phủ Quy Đức Hầu, trêu chọc Ngọc Quân, lại gặp Tuân Lâm và Vọng Khang, còn đến chào Quy Đức Hầu xong xuôi, đến buổi chiều mới trở về.

Khi thấy bà bà nhà mình, nàng ấy nói với Khương đại phu nhân: “Con thấy trong phủ đều khoẻ mạnh, sắc mặt của biểu đệ tức cũng khá, nhưng mà…”

Khương đại phu nhân vội vàng nhìn con dâu.

“Tuân Lâm vào Vân Hạc Đường rồi.”

“Ồ?” Khương đại phu nhân hơi ngạc nhiên.

Vân Hạc Đường là trọng địa của phủ Quy Đức Hầu, nhưng trong lòng mấy người tuân thủ nữ tắc cũng hiểu rằng đó là một nơi dính máu tanh. Với tuổi tác hiện giờ của Tuân Lâm, có phải hơi nhỏ không?

“Con nghe Tuân Lâm, là chính đệ ấy xin với huynh trưởng đi vào, nói là muốn vào Vân Hạc Đường tập võ phòng thân.”

“Ầy.” Khương đại phu nhân sửng sốt một lát rồi nói: “Như thế cũng tốt.”

Sau này, Hầu phủ cũng có thêm một người đứng sau Trọng An, nó sang tay làm việc gì cũng có đệ đệ giúp nó tiếp nhận.

“Song Uyển có nói gì không?” Khương đại phu nhân hỏi.

“Nói ạ.” Khương Trương thị tới Hầu phủ cũng không phải chỉ hỏi một câu. Khương gia chính là không muốn gặp tiểu cô kia nữa, nhưng chỉ cần có đại biểu đệ và đại biểu đệ tức ở đây thì quan hệ hai nhà không cắt đứt được. Dù Hầu phủ mạnh khoẻ nhưng Khương phủ vẫn lo lắng, bà bà nàng càng không yên tâm: “Nói rằng đại biểu đệ cũng nói phải từ từ dẫn dắt, con thấy ý trong lời nói của muội ấy là…”

“Con cứ nói đi.”

Khương Trương thị ngượng ngùng cười cười, giọng nói nhỏ đi: “Con thấy ý của muội ấy là muốn dạy dỗ Tuân Lâm thành chủ của một nhà khác. Lần này, con thấy Tuân Lâm, xung quanh đệ ấy cũng nhiều thuộc hạ, nhìn cũng không phải là tạp dịch sai sử tầm thường. Biểu đệ tức còn hỏi con về tính cách của mấy người bạn tốt chơi cùng Tuân Lâm trong tộc nhà chúng ta. Con thấy ý của muội ấy có vẻ muốn tìm người cho Tuân Lâm.”

Đây là nuôi người cho Tuân Lâm.

Một khi có ý này thì không phải là chuyện nhỏ.

Khương Trương thị còn tưởng rằng Hầu phủ làm việc này cho Vọng Khang – trưởng tôn của Hầu phủ. Ai ngờ, Vọng Khang còn chưa trưởng thành, nhưng Tuân Lâm lại được huynh tẩu để tâm đào tạo như người nối nghiệp.

Đôi phu thê kia thật sự khiến cảm xúc trong lòng Khương Trương thị lẫn lộn, càng cảm thấy phục.

Phong thái này thật sự chỉ có nhà Hầu môn chân chính mới có.

“Thật à?”

“Con chỉ đoán một chút, nhưng con nhìn có vẻ là tám chín phần mười. Nương, việc này hỏi cha và phu quân, chắc bọn họ sẽ biết.”

“Để ta hỏi lại.”

Khương đại phu nhân về phòng hỏi ngay, Khương đại lão gia cũng gật đầu với bà: “Việc này chưa từng nói rõ, cơ mà ta thấy ý của Trọng An, là muốn dìu dắt theo Tuân Lâm thành gia.”

“Vậy…”

“Việc này trong lòng Trọng An tự có quyết định, bà chỉ cần để ý nhìn kỹ là được, đừng lo lắng.” Khương đại lão gia động viên bà.

Dù sao cũng không phải chuyện của đại nhi tử trong nhà mình, Khương đại phu nhân cũng không tiện nói nhiều, chỉ đành nói: “Phu thê bọn nó đồng lòng là được rồi.”

Song Uyển sẽ không đa nghi vì chuyện này là được rồi.

Khương đại phu nhân cũng không biết, chuyện liên quan đến Tuân Lâm, Hứa Song Uyển thân là trưởng tẩu, còn dụng tâm hơn trưởng công tử nhiều.

Tuyên trưởng công tử bận rộn công vụ, không có nhiều thời gian quan tâm đến Tuân Lâm, thỉnh thoảng mới trò chuyện với Tuân Lâm. Hứa Song Uyển thấy Tuân Lâm muốn tìm huynh trưởng để hỏi ít việc cũng không tìm được người, dứt khoát chỉ cần trượng phu vừa về, để hắn nghỉ ngơi một lát, liền nói Tuân Lâm tới đây.

Vì vậy, Tuyên Trọng An thường ôm nữ nhi đùa chưa được hai câu, đệ đệ lập tức dẫn theo nhi tử của hắn lại đây ganh tỵ.

Vọng Khang đi theo tiểu thúc đã lâu, trước tiên cực kỳ khinh bỉ phụ thân chỉ ôm muội muội, còn hướng phụ thân rống lên “Ngươi ôm ta làm sao vậy?”, đến bây giờ hắn đều khinh thường phụ thân ôm, còn rất tức giận hướng cha hắn phất tay, “Ngươi chỉ cần ôm tiểu nữ nhi của ngươi, cẩn thận gan đi.”

Vọng Khang đi theo tiểu thúc đã lâu. Đầu tiên, cậu cực kỳ khinh thường phụ thân chỉ ôm muội muội, thậm chí còn mắng cha mình là “Người ôm con một cái thì làm sao?”. Đến bây giờ, cậu còn khinh thường phụ thân ôm mình, còn rất tức giận phất tay với cha là “Người cứ ôm tiểu nữ nhi, trái tim nhỏ của người đi”.

Cơ mà, sau đó cậu không nhịn được tìm tiểu thúc nói xấu phụ thân.

Hôm nay Tuân Lâm đang ở Thính Hiên Đường dẫn cháu luyện chữ, liền nghe người trong phòng trưởng tẩu đến mời, nói huynh trưởng đã về, bảo hắn qua đó một chuyến.

Tuân Lâm vội vàng viết xong mấy chữ trong tay, vội vàng đặt bút xuống rồi ngượng ngùng cười với Thi Chi Tỉnh Thi tiên sinh.

Thi Chi Tỉnh vô cùng yêu thích học trò chi lan ngọc thụ này. Bởi vậy, tiên sinh dạy học xưa nay nghiêm khắc cũng đối xử hoà nhã hiếm thấy với tiểu công tử Hầu phủ này: “Đi đi.”

“Cháu cũng muốn đi.” Chữ của Vọng Khang còn chưa viết xong. Một tay cậu cầm bút dừng viết, một tay cầm một miếng điểm tâm bỏ vào miệng: “Tiểu thúc dẫn cháu đi với.”

“Tiên sinh, lát nữa bọn con sẽ đến luyện chữ. Ngài yên tâm, Tuân Lâm sẽ đốc thúc Vọng Khang, chắc chắn không để cháu lười biếng.”

Vọng Khang mở to đôi mắt đen nhánh, vừa nhai điểm tâm vừa phồng má nhìn tiên sinh. Tiểu công tử ngọc tú thanh nhã, lại hồn nhiên ngây thơ. Thi Chi Tỉnh vừa nhìn thấy liền thở dài trong lòng, sau đó phất tay, chờ tiểu thúc cõng tiểu chất nhi rời đi thì ông mới thở dài nói với Quy Đức Hầu đang cười bên cạnh: “Lão hủ có danh nghiêm sư mới được quý công tử mời đến phủ dạy học, có vẻ danh nghiêm sư này có tiếng không có miếng, cũng không biết lúc nào bị quét ra cửa.”

Quy Đức Hầu bật cười lắc đầu. Đang muốn trò chuyện, chợt nghe thấy nhũ mẫu Khương nương của Tuân Lâm bẩm báo ngoài cửa: “Khởi bẩm lão Hầu gia, Thiếu phu nhân nói hôm nay là Tiểu thử[1], nhà bếp chuẩn bị một ít rượu và đồ nhắm, đã sắp xếp một bàn ở Quan Nguyệt đình. Lát nữa, nếu giờ Dậu ngài rảnh rỗi, muốn mời ngài và Thi tiên sinh đi qua, hôm nay người một nhà cùng nhau dùng bữa.”

Lúc trước, sức khoẻ con dâu không tốt, Tuyên Hoành Đạo toàn dùng bữa một mình ở Thính Hiên Đường. Có đôi khi, cháu trai sẽ ăn cùng ông. Lại nói tiếp, ông cũng biết đó cũng là con dâu bảo cháu trai ăn cùng mình. Khi Tuân Lâm trở về, Thi tiên sinh cũng chuyển vào Hầu phủ, người dùng bữa với Tuyên Hoành Đạo cũng nhiều hơn. Nhưng bên phía con dâu cũng cách mấy ngày, không phải mời ông qua thì là để trưởng tử tới dùng bữa cùng ông. Dạo trước, Tuyên Hoành Đạo không muốn qua, thì tự trưởng tử qua, số lần càng nhiều, Tuyên Hoành Đạo cũng áy náy nên rất ít khi từ chối ý của con dâu.

Hơn nữa, cả nhà cùng nhau dùng bữa, Tuân Lâm hay Vọng Khang đều rất vui. Nhìn con cháu, trong lòng Tuyên Hoành Đạo cũng yên tâm, không còn suy nghĩ nhiều như trước. Lúc này, ông trả lời Khương nương, nói rằng: “Rảnh rỗi, đến lúc đó sẽ qua.”

“Vâng, vậy nô tỳ tới báo.”

“Đi đi.”

Lúc này, Thi Chi Tỉnh cũng đứng thằng, nói: “Vậy cũng sắp đến rồi, để lão hủ đi đổi xiêm y.”

“Ông…” Tuyên Hoành Đạo mỉm cười: “Vậy thì đi thôi.”

Thi tiên sinh này, đúng thật là một lão thư sinh. Khi thấy cháu trai thì vẻ mặt nghiêm nghị, gặp con dâu thì cực kì câu nệ cung kính, ngay cả đi nói một câu với nó cũng phải áo mũ chỉnh tề.

Tuân Lâm cõng cháu trai nhỏ chạy bộ đến Thấm Viên. Lúc sắp vào cửa viện, hắn trở tay ôm Vọng Khang từ trên lưng lên ngực, buông Vọng Khang xuống, lại giúp cháu trai chỉnh áo choàng cho vừa vặn chút. Sau đó, tiểu thúc ho nhẹ một tiếng, kéo tay cháu, dẫn theo cháu trai nghênh ngang không biết xấu hổ đi vào cửa.

Tuyên Trọng An nhìn bọn họ vừa vào cửa, ánh mắt liền đảo lên người nhi tử. Vừa nhìn nhi tử, khoé miệng hắn liền nhếch lên, nói giễu: “Tiểu thúc con quên chỉnh áo trong à? Không thấy sắp kéo cao đến miệng rồi à?”

Vọng Khang lập tức cúi đầu, Tuân Lâm không chút nghĩ ngợi liền kéo đầu tiểu chất lên, mỉm cười với huynh trưởng: “Huynh trưởng, huynh về rồi à?”

“Hừ.” Tuyên Trọng An cười lạnh: “Bảo đệ đừng cõng nó nữa, đệ không nghe à?”

“Không cõng!” Vọng Khang có tật giật mình, vừa nghe liền hét lên, cổ họng phát ra âm thanh lớn, lộ ra vẻ chột dạ.

Người còn nhỏ, nhưng không biết cái cổ họng này của cậu đã bán đứng sự thật. Hứa Song Uyển nhìn nhi tử đáng thương, ho khụ rồi nói với hai thúc cháu: “Mau ngồi xuống, nhà bếp vừa làm canh hạt sen, hai đứa dùng lót dạ đi. Đêm nay chúng ta sẽ dùng bữa ở Quan Nguyệt đình, sẽ dùng cơm muộn một chút.”

“Tẩu tẩu, tối nay ngắm trăng ạ?”

“Ừ, mấy ngày nay thời tiết cũng được, ta đã hỏi huynh trưởng đệ, chàng ấy nói đêm nay có thể thưởng trăng, ta liền…” Hứa Song Uyển nói đến đây, thấy tiểu Ngọc Quân muốn trèo xuống đùi phụ thân, nàng liền dừng lại, cúi đầu hỏi con: “Hài nhi, con muốn đi đâu?”

Ngọc Quân lập tức quay đầu, cười khúc khích với huynh trưởng đang giả làm ngáo ộp.

Tuyên Trọng An nắm chặt tay không để con đi xuống, ôm con gái nhỏ vào lòng: “Cha ôm con.”

Tiểu Ngọc Quân ngẩng đầu cười với cha. Lòng Tuyên Trọng An mềm nhũn vì lúm đồng tiền ngọt ngào của con. Hắn thở dài, nói: “Được rồi, con chơi với nó một lúc đi, lát nữa quay về thì cha ôm.”

Vọng Khang nghe xong, liền xông tới ôm muội muội. Hai tay cậu ôm muội muội, đắc ý nói với phụ thân: “Con nói cho cha biết, muội muội là của con.”

Tuyên Trọng An hừ lạnh. Chờ hắn ôm Ngọc Quân bò lại ngồi trên ghế, hắn hỏi Tuân Lâm: “Hôm nay học xong bài tập chưa?”

“Vẫn chưa, lát nữa đệ sẽ dẫn Vọng Khang qua học tiếp.”

“Không thể bỏ bê bài tập.” Học hành đi đôi với chuyên cần. Trước đây, hồi hắn rời kinh, trên đường không lúc nào rảnh rỗi, ngày nào cũng bỏ ra một hai canh giờ luyện một trăm đến một vạn chữ! Nói đến luyện chữ, chưa từng bỏ qua.

“Vâng.”

Trong phòng, hạ nhân đưa canh ngọt lên lên. Chờ bọn họ nhận bát, Hứa Song Uyển thấy bên phía Ngọc Quân có Thái Hà dẫn người hầu hạ, nàng liền nói với trượng phu: “Hôm nay đại biểu tẩu đến phủ, muốn thay người trong tộc hỏi chàng về chuyện tuyển tú trong cung.”

Tuân Lâm nghe xong, vội vàng nhìn về phía huynh tẩu.

Hứa Song Uyển nói chuyện cũng không tránh Tuân Lâm như trước. Chuyện của nàng hay chuyện trong phủ đều không gạt Tuân Lâm.

Suy nghĩ của nàng là Tuân Lâm hiểu rõ cái nhà này và bên ngoài nhiều một chút thì ra ngoài mới dễ làm việc.

Lúc này, Tuyên Trọng An đang uống một ngụm canh ngọt đầy hạt sen, sau khi nuốt xuống mới đáp: “Trong tộc bọn họ có ý? Ý là muốn nghe khuyên vào hay không vào?”

Hứa Song Uyển suy nghĩ rồi nói: “Nghe hay không nghe, nên nói vẫn phải nói.”

Trong tộc Khương thị nếu có người đến hỏi ý của Khương phủ thì Khương phủ vẫn phải tỏ thái độ.

“Tẩu tử, ý này là có nghĩa vào cung không tốt, đúng không ạ?” Tuân Lâm nghe ra, nhưng không hỏi huynh trưởng mà hỏi tẩu tử.