Edit: An Puung
Beta: Thỏ
Triệu Ngu xin nghỉ ở nhà, chạng vạng ngày hôm sau, Tiết Tử Ngang đến chung cư của cô.
Vừa vào cửa anh liền kéo cổ tay cô qua, xốc tay áo mặc ở nhà của cô lên rồi nhìn nhìn, sau đó nhẹ nhàng thở ra.
Triệu Ngu biết, anh là sợ cô lại bắt đầu tự mình hại mình.
Nhưng Triệu Ngu cũng biết, hiện tại ở trong lòng Tiết Tử Ngang cô không là gì cả, cái gọi là sự điềm tĩnh nhỏ nhoi, một vết thương nghiêm trọng, đôi khi biểu hiện một chút mất mát và hờn dỗi là đủ rồi, nếu đột nhiên cô liền tàn nhẫn như vậy, Tiết Tử Ngang chỉ sợ sẽ trực tiếp tránh xa cô.
Nhìn những vết thương cũ trên cổ tay cô, Tiết Tử Ngang thở dài một tiếng, kéo cô ngồi xuống sô pha, mở cái túi mà anh đem đến kia xong lấy chai thuốc mỡ ra kiên nhẫn giúp cô thoa lên.
“Đây là thuốc làm mờ sẹo của người khác đưa cho tôi, rất có hiệu quả, sẹo này của em sẽ lành hẳn, về sau, đừng lại làm việc ngốc.”
Anh bôi thuốc xong, khi ngẩng đầu thì nhìn thấy hai tròng mắt cô rưng rưng, ngơ ngác mà nhìn chằm chằm anh.
“Khóc cái gì?”
Anh mới vừa cười hỏi một câu, Triệu Ngu liền bỗng nhiên nhào tới, hôn lấy môi anh.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh, rõ ràng ngày thường kỹ thuật hôn cũng không tính trúc trắc, giờ phút này động tác lại có vẻ thực vụng về.
Nhưng anh có thể cảm giác được sự vội vàng cùng nhiệt tình ở trong đó.
Duỗi tay ôm vai cô, Tiết Tử Ngang càng thêm nhiệt tình mà đáp lại, anh quấn lấy lưỡi cô rồi liếm mút truy đuổi, sau đó nhanh chóng đè cô ở dưới thân.
Anh nhanh chóng lôi kéo quần áo cô, vuốt ve da thịt, xoa hai nhũ hoa, khảy qua khảy lại ở giữa hai chân cô, chờ đến khi cô kịch liệt mà run rẩy rên rỉ, anh mới bắt đầu cởi bỏ quần của mình, đưa côn thịt lửa nóng vào trong cơ thể cô.
Từ phòng khách, đến phòng ngủ.
Từ sô pha, đến trên giường.
Bọn họ tiếp tục việc lúc trước chưa hoàn thành ở văn phòng, ôm lấy nhau làm một lần lại một lần, cơ thể thay đổi vô số tư thế, cho đến khi hai bên đều sức cùng lực kiệt và thở hồng hộc.
Ngày hôm sau, cả 2 cùng nhau ra cửa đi làm, nhưng Triệu Ngu không ngồi xe anh mà là tự lái xe mình.
Cô là vì cố tình tránh người khác, không muốn để họ biết quan hệ của anh và cô, cô thực khờ dại nói với Tiết Tử Ngang, hy vọng ở trong công ty, cô sẽ chỉ dựa vào chính mình, muốn chứng minh năng lực làm việc của bản thân.
Trên người cô tràn ngập mâu thuẫn như cũ, nhưng so với mấy ngày trước, dường như quyết tâm đó càng thêm kiên định, hoặc là nên nói, càng hãm sâu vào trong đó.
Tiết Tử Ngang cái gì cũng chưa nói, anh ngầm đồng ý làm hết thảy, nguyện ý duy trì lòng kiêu ngạo và tự trọng mà cô muốn.
Nhưng đồng thời, anh cũng như cũ chưa từng cho cô một thân phận rõ ràng.
Trong lòng Triệu Ngu rõ ràng, cái thân phận kia, kỳ thật hẳn nên gọi là thế thân.
Đây là một danh phận mà hầu hết mọi người đều vô cùng chán ghét, nhưng cô lại hao tổn tâm cơ đấu tranh cho bản thân.
“Cái này là muốn… Lên lầu 42 đưa cho phó chủ tịch Tiết sao?” Nhìn văn kiện trong tay, Triệu Ngu có chút khó khăn.
Tiết Tử Ngang dừng một chút, nói: “Để Diệp Tử đưa đi.”
Trong mắt Triệu Ngu mang theo chờ đợi: “Tôi đây về sau có phải… Đều không cần gặp phó chủ tịch Tiết hay không?”
Đó đương nhiên là việc không có khả năng, cô là trợ lí của Tiết Tử Ngang, Tiết Trạm là cấp trên của Tiết Tử Ngang, bọn họ sẽ có thời điểm cần thiết tiếp xúc.
Tiết Tử Ngang biết cô băn khoăn cái gì, anh vỗ vỗ vai cô và nói: “Không có việc gì, đừng sợ, đừng để chuyện kia ở trong lòng, trong mắt chú tôi luôn luôn chỉ có công việc, em coi chú ấy như một công cụ là được.”
Lời thì nói như vậy, nhưng dù sao cũng là ở trong tình huống bị người ta xem hết thân mình, cô sao có thể coi như không có việc gì xảy ra được?
Vì để đáp ứng nhu cầu cá nhân, Triệu Ngu xác thật vẫn luôn muốn tránh chạm mặt Tiết Trạm đến cùng, mà Tiết Trạm không biết có phải bởi vì sự việc xảy ra ngày đó hay không nên cũng không có đến chỗ Tiết Tử Ngang.
Hôm nay Tiết Tử Ngang cùng Phó Thao đi gặp khách hàng lớn, Triệu Ngu ở tại công ty sửa sang lại báo biểu, Diệp Tử nổi giận đùng đùng bước ra từ thang máy rồi “Bang” một tiếng, dùng sức đập mấy xấp văn kiện xuống bàn Triệu Ngu: “Cô không biết chữ sao? Vấn đề đơn giản như vậy mà cũng có thể sai?”
Triệu Ngu rũ mắt nhìn lại, liền thấy trên bảng báo cáo chi chít chữ, có một cột dữ liệu dày đặc được bao quanh bởi màu bút đỏ.
“Cái này không hề sai, tôi đã thẩm tra và đối chiếu qua số liệu gốc, chính là như vậy.”
“Nếu không sai thì tại sao Vương Kỷ lại bốc hỏa? Rõ ràng là cô tính sai số liệu, còn muốn để tôi đi lên bị mắng, cô cố ý có phải hay không?”
Triệu Ngu cười lạnh: “Vương Kỷ vì cái gì mà phát hỏa với cô, trong lòng cô còn không rõ hay sao? Là ai ở sau lưng khua môi múa mép, nói thư kí Vương được phó chủ tịch Tiết coi trọng, là dựa vào quan hệ không chính đáng của cô ấy cùng phó chủ tịch Tiết?”