Edit: Mì
Beta: Ami
côn thịt thô tráng không biết mệt mỏi mà ra vào trong cơ thể cô, vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn, mỗi một lần đều đâm thẳng vào sâu trong mật huyệt, bức Triệu Ngu không ngừng run rẩy.
Thay vì nói là làm tình thì chi bằng nói anh đang dùng ham muốn tình dụ̶c̶ để phát tiết mọi tức giận, thống khổ trong lòng.
Triệu Ngu trong lúc nhất thời cũng không biết Tiết Tử Ngang đến tột cùng là bị làm sao, chỉ là mơ hồ cảm thấy, anh đang mất khống chế, có lẽ chuyện này có liên quan đến Từ Miểu.
Từng đợt khoái cảm mãnh liệt ập tới, Triệu Ngu nắm chặt váy, cắn môi không để bản thân kêu ra tiếng.
Hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về hướng có bóng dáng người đàn ông kia, Thương Lục đã không còn đứng ở đó nữa.
Đêm nay, Thương Lục là vai chính của buổi lễ đính hôn này, anh vốn dĩ không nên xuất hiện ở nơi đây.
Không rảnh bận tâm đến Thương Lục, Triệu Ngu một bên thừa nhận cái thứ hung mãnh thọc vào rút ra trong cơ thể cô, một bên tự hỏi bản thân đối với loại tình huống như vậy cô nên phản ứng như thế nào mới thích hợp nhất.
Tiết Tử Ngang tuy rằng uống rất nhiều, nhưng nếu vẫn có thể tìm được xe cô và còn có thể cương cứng, vậy chứng tỏ là anh không có say đến nỗi không biết gì, xác suất cao là sau khi anh tỉnh rượu, chắc chắn anh vẫn sẽ còn nhớ rõ chuyện xảy ra lúc này.
“Ân…” Bởi vì cao trào mà rơi nước mắt, Triệu Ngu không ngừng run rẩy, chui rúc vào trong lòng ngực anh, ấm ức khóc nức nở.
Bắn tinh xong, Tiết Tử Ngang dần dần bình tĩnh trở lại, nhắm hai mắt, mồm há to thở hổn hển, nhưng nghỉ ngơi một chút anh mới phát hiện, Triệu Ngu vẫn còn khóc thút thít, hoàn toàn không phải chỉ là phản ứng sinh lý đơn thuần.
Anh cố gắng mở mắt ra, thấy cô gái trong lòng ngực đang khóc rất thương tâm lại vẫn cố gắng kìm chế tiếng nức nở của mình, anh mệt mỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
Triệu Ngu không nói chuyện, run rẩy ngồi dậy khỏi đùi anh.
Mới vừa chia lìa với côn thịt anh thì liền có một lượng lớn tinh dịch cùng dâm thủy tràn ra khỏi tiểu huyệt, nó không chỉ làm váy cô một mảnh lầy lội mà còn chảy lên hết quần tây màu đen của anh, dơ bẩn không chịu nỗi.
Triệu Ngu trầm mặc rút khăn giấy, ở trong không gian chật hẹp khom lưng, đầu tiên giúp anh lau chất lỏng, sau đó sửa sang lại quần cho anh, rồi mới lau sạch hạ thân của chính mình.
Tiết Tử Ngang dựa vào trên chỗ ngồi híp mắt lại, ánh mắt hỗn loạn mà nhìn cô, không nói một câu.
Xử lý qua loa xong, Triệu Ngu yên lặng quay về ghế điều khiển, đang muốn khởi động xe, lại thấy có hai người đang mặc lễ phục đi ra từ thang máy ở phía trước – là Kỷ Tùy cùng Trang Diệc Tình.
Tuy rằng biết là trong xe rất tối, từ bên ngoài nhìn vào khẳng định không thấy rõ dáng vẻ của cô, nhưng cô vẫn nhanh chóng gục mặt lên tay lái, tiếp tục ra vẻ thương tâm khóc thút thít.
Cô không xác định Kỷ Tùy có thể nhớ rõ xe cô hay không, nhưng nếu anh đang đi cùng Trang Diệc Tình, còn cô lại đang ngồi với một tên bạn trai hư hư thực thực này, thì cho dù Kỷ Tùy có nhận ra, hẳn là anh cũng sẽ không cố ý tới gõ cửa xe chào hỏi cô.
Quả nhiên, không bao lâu sau cô liền mơ hồ nghe được có tiếng xe khởi động, chờ cô chậm rãi ngẩng đầu lên, một chiếc xe màu đỏ rượu đã nghênh ngang đi mất, đó là một trong những chiếc xe mà Trang Diệc Tình hay dùng.
Triệu Ngu quay đầu nhìn Tiết Tử Ngang, thấy anh vẫn chưa nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ là hai mắt vô thần nhìn chằm chằm mặt đất phía trước như cũ.
Do dự một chút, cô lên tiếng hỏi: “Tiết Tử Ngang, em đối với anh mà nói, cũng chỉ là một cô gái anh dùng để phát tiết tình dụ̶c̶ bất cứ lúc nào, có đúng không?”
Tiết Tử Ngang nhìn cô, ánh mắt vẫn có chút mờ mịt, cũng không trả lời câu hỏi của cô.
Triệu Ngu tự cười nhạo bản thân mình, định mở khoá khởi động xe, nhưng nghĩ nghĩ, lại không tiếp tục khởi động xe nữa.
Khi cô tới, vẫn chưa nhìn kĩ xe của Tiết Trạm cùng tài xế ở nơi nào, nhưng tầng hầm bãi đỗ xe của khách sạn chỉ có một tầng, cô tính chờ một chút, có lẽ, Tiết Trạm vẫn còn chưa rời khỏi đây.
Càng lúc càng có nhiều người bước ra từ thang máy, ước chừng khoảng 10 phút sau, Triệu Ngu rốt cuộc cũng nhìn thấy Tiết Trạm cùng mấy người đàn ông mang tây trang giày da vừa nói vừa cười bước ra khỏi thang máy.
Từng người từng người đi tới xe của mình, Tiết Trạm cũng đang đi về hướng của cô.
Triệu Ngu sửa sang lại quần áo một chút rồi mở cửa xe đi ra ngoài.
Nhìn thấy cô, Tiết Trạm rõ ràng có chút kinh ngạc, tầm mắt lại đảo qua hướng ghế phụ thì liền nhìn thấy tên ngốc Tiết Tử Ngang say chuếnh choáng.
“Phó chủ tịch Tiết, Tiết tổng anh ấy… Uống say.” Giọng cô mang theo tiếng nức nở như mới vừa khóc xong, khóe mắt cũng còn treo vài giọt nước mắt: “Anh có thể… Mang Tiết tổng trở về cùng được không?”
Cô biết Tiết Trạm cùng Tiết Tử Ngang có nhà riêng, chỉ khi nào gia đình tụ hội thì mới quay về nhà cũ của họ Tiết, nhưng bọn anh dù sao cũng là chú cháu ruột, cô hỏi vấn đề này cũng không có gì là không ổn.