Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

Chương 59




Edit: Min

Beta: Ami

Hạ Nam cảm thấy mình thật sự là một thư ký tận chức tận trách nhất trêи đời, tiền lương thì ít ỏi, vậy mà còn phải làm mai làm mối.

Kết quả là phải vất vả giả vờ què để lừa Triệu Ngu tới cuộc họp thường niên, mà sếp của Hạ Nam cô vậy mà lại chậm chạp chưa đến. Nếu không phải vì thân phận của mình, Hạ Nam thật sự rất muốn gọi điện rồi mắng vị sếp không đáng tin cậy kia ra trò.

Không biết đã nhìn về phía cửa yến hội mấy lần rồi, những vẫn chưa thấy Tiết Tử Ngang xuất hiện, cuối cùng Hạ Nam cũng ngồi không yên, nhanh chóng dùng cái “chân què” kia một cách dễ dàng chạy đến phòng hóa trang. Bên trong quả nhiên chỉ có mình Triệu Ngu, cơ bản không thấy đến nửa bóng dáng của Tiết Tử Ngang.

Vốn dĩ Hạ Nam còn nghĩ yến hội còn vài cửa nữa, chắc khi Hạ Nam cô không để ý thì Tiết Tử Ngang đã lặng lẽ đi vào tìm Triệu Ngu rồi, bây giờ xem ra chắc là Hạ Nam cô đã nghĩ nhiều rồi.

Không phải trước đó gấp đến mức muốn lập tức nhìn thấy người đó sao? Bây giờ người đó tới rồi, anh ngược lại còn đi chơi đâu mất tiêu rồi?

Hay là do Hạ Nam cô sốt ruột quá? Tiết Tử Ngang đến lúc cuộc họp thường niên chính thức bắt đầu mới xuất hiện? Anh cũng không phải người trầm tính như vậy a.

Suy nghĩ một lúc, Hạ Nam rốt cuộc nhịn không được mà gọi điện thoại trực tiếp, kết quả vẫn nghe thấy tiếng thông báo trong cuộc trò chuyện.

Tiết Tử Ngang đúng là đã sớm ở trêи đường đến cuộc họp, nhưng sau khi nhận điện thoại, do dự hết lần này đến lần khác, anh vẫn nói tài xế quay đầu: ” Đến Hiên Hòa Hối trước đi.”

Đó là một nhà hàng rất nổi tiếng, ở hướng ngược lại so với khách sạn tổ chức cuộc họp thường niên, tài xế dù nghi hoặc nhưng nhìn sắc mặt không được tốt lắm của Tiết Tử Ngang qua kính chiếu hậu nên cũng không dám hỏi nhiều.

Vài phút sau lại nghe giọng Tiết Tử Ngang truyền đến: “Nhanh lên, phải về trước 7 giờ.”

Cuộc họp thường niên kết thúc ít nhất cũng phải 10 giờ, 7 giờ về, vẫn còn kịp.

Trong phòng hóa trang quá nhiều người, không khí không tốt lắm, Triệu Ngu dứt khoát đi ra trước để hít thở, tiện đi lấy nước uống luôn, không ngờ vừa mới đi được hai bước đã gặp được người quen —— vị đại tiểu thư đẩy ngã cô khiến bàn tay cô bị thương lúc trước – Vu Phỉ.

Nhà cô ta cũng có hợp tác với Hoa Xán, đại biểu công ty được mời đến buổi họp thường niên cũng là chuyện rất bình thường, nhưng sự xuất hiện của Vu Phỉ tại đây đúng là có chút ngoài dự kiến.

Chuyện làm loạn lớn trước đó cuối cùng đã khiến thanh danh của cô ta bị tổn hại, cũng khiến cô ta hận nhà họ Tiết và Hoa Xán, bây giờ cô ta phải nên không vui mừng khi đến đây mới đúng.

Triệu Ngu không trang điểm, Vu Phỉ đương nhiên nhận ra cô, đầu tiên là tức giận nhìn Triệu Ngu rồi hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn vào chiếc váy rẻ tiền và vòng cổ có vẻ như được làm bằng nhựa của cô xong lại cười giễu cợt.



Nhân dịp này, ai mà không mặc đồ lễ phục tốt nhất và trang điểm thật xinh đẹp tới tham gia chứ? Vậy mà toàn thân Triệu Ngu lại mặc đồ vỉa hè, cả người toát ra vẻ nghèo kiết xác không nói thành lời.

“Không phải trợ lý của Tiết tổng – Tiết Tử Ngang đây sao? Tiết tổng không nói với cô, ra đường mà ăn mặc keo kiệt quá sẽ ném mặt anh ta đi à?”

Đương nhiên Triệu Ngu biết Vu Phỉ đổ toàn bộ chuyện lần trước lên đầu cô, nhưng cô lười trả lời, hơi mỉm cười nhìn về phía đối phương rồi đi thẳng tới khu đồ ngọt.

Lúc trước lần đầu tiên nhìn vào vị đại tiểu thư này, cô còn cảm thấy đây là một người đẹp chất phác và khuôn phép, cuối cùng chưa quá ba phút đã bại lộ bản tính, loại người vừa ngu xuẩn lại kiêu căng, ương ngạnh như thế này, cô không nhất thiết phải lãng phí thời gian của mình.

Trong khu đồ ngọt có vài người vừa mới rời đi, nước trái cây có sẵn đều bị cầm đi hết, chỉ còn thừa lại một chiếc ly chứa nước màu vàng, Triệu Ngu nói: “Xin hỏi, đây là ly nước chanh sao?”

Người phục vụ trái cây là một tiểu soái ca trẻ tuổi, vừa thấy cô thì lập tức nhiệt tình: “Đúng vậy, nước chanh nguyên chất.”

“Có thể cho tôi một ly nước trái cây khác không? Chỉ cần không phải mấy loại trái cây như cam quýt là được.”

“Được, cô chờ một chút.” Người phục vụ muốn gần gũi với cô hơn nên mỉm cười hỏi: “Cô không thích trái cây như cam quýt à?”

Triệu Ngu không kiên nhẫn để nói chuyện phiếm với người lạ nên chỉ lễ phép gật đầu cười, khóe mắt lại vừa vặn nhìn thấy Vu Phỉ cũng đến đây theo dõi cô, vị đại tiểu thư này muốn gây chuyện với cô à?

Trong nháy mắt, đầu cô chợt hiện lên một ý nghĩ: Lần trước tay cô bị thương, nói đúng ra không phải chuyện công mà là do chuyện riêng tư của Tiết Trạm gây ra, không biết người đàn ông đó có chút áy náy nào với cô không? Nếu lần này cô lại bị anh liên lụy thì sao? Anh có áy náy hay không?

Nhanh trí suy nghĩ, cô hơi bất đắc dĩ cười với người phục vụ nước: “Không phải là không thích, mà là không dám, tôi bị dị ứng với trái cây như cam và quýt, như ly nước chanh này, uống vào thì tôi sẽ nổi đốm đỏ cả người, lát nữa tôi còn phải biểu diễn, nếu bất cẩn uống cái này, chắc chắn sẽ mất mặt chết mất, nên làm phiền anh, đổi lại ly khác lần nữa giúp tôi, hay là… Làm nước ép xoài đi, cái đó nhiều người bị dị ứng nhưng đối với tôi thì không sao cả.”

Thật ra không chỉ có như vậy, biểu hiện dị ứng của cô nghiêm trọng hơn nhiều so với người bình thường.

“Không phiền không phiền, được thôi.” Thấy cô hiền hòa như vậy, người phục vụ thử hỏi thăm dò: “Không biết… Có thể xin số cô được không? Ép nước trái cây chắc phải tốn chút thời gian, làm xong tôi sẽ gọi cho cô.”

Không ngờ hắn lại nói như vậy, Triệu Ngu cũng muốn tìm cớ rời đi một lát rồi mới về lấy nước trái cây, bây giờ hắn mở lời trước, cô ngược lại không phiền chút nào, cô đương nhiên rất vui lòng, cầm giấy ghi chú và bút trêи bàn viết lên một dãy số.

Cảm ơn người phục vụ xong, cô cúi đầu nhìn điện thoại rồi trở về phòng hóa trang, trêи đường đi đều làm như không thấy Vu Phỉ, 10 phút sau có cuộc gọi tới, nói cô tới lấy nước ép xoài.

Cô chờ 7 – 8 phút sau rồi mới đi lấy, khu đồ ngọt lúc này không có một bóng người, ly nước ép xoài kia còn được dán một tờ giấy ghi chú lên, đúng là người phục vụ đã cố ý chuẩn bị cho cô.



Cô cầm cái ly, đi đến nơi có lắp đặt camera quay lại rồi chậm rì rì vừa lướt điện thoại, vừa uống nước.

Vừa uống ngụm đầu tiên, cô đã cảm thấy có chút không đúng.

Dù quả xoài có vị rất nồng, uống không thấy gì lạ, nhưng nước ép xoài nguyên chất nồng hơn cái này, nó thật sự đã bị trộn lẫn thứ gì đó rồi sao?

Trêи mặt không biểu hiện ra điều gì, cô kêu một tiếng làm ra vẻ tinh thần hăng hái rồi uống hết ly, xong làm như không có gì để ly về chỗ cũ.

Hóa trang xong, Triệu Ngu cùng đồng nghiệp chờ ở hậu trường, tiết mục của bọn họ được xếp diễn đầu tiên, chờ lãnh đạo phát ngôn xong bọn họ sẽ lên sân khấu.

Đọc lại lời kịch mấy lần, cô rốt cuộc cảm giác được, làn da có chút nóng lên và phát ngứa, trêи người đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Vốn dĩ cô cũng không biết Vu Phỉ có thật là ngu xuẩn như vậy không, sau khi nghe những lời của cô sẽ dùng thủ đoạn này để trả thù cô, nhưng bây giờ cô hoàn toàn chắc chắn, nhưng lời nói này của cô, đúng là đã mở chìa khóa của chiếc hộp Pandora.

“Chị Triệu Ngu, chị sao vậy? Sao cổ hồng vậy chứ?”

“Không sao, em mau lên sân khấu đi, đến lượt em rồi.”

Chờ đồng nghiệp trước đó đã lên sân khấu, Triệu Ngu vừa kéo cổ áo ra liền thấy làn da trước ngực đã phiếm đỏ và bắt đầu nổi lên những vết ban hồng.

Trêи mặt có lớp trang điểm nên nhìn không rõ, nhưng trêи cánh tay, cổ, trêи cẳng chân cũng rất nhanh hiện lên những đốm đỏ.

Chẳng trách vị nước ép xoài kia lại nhẹ như vậy, cô gái đó vậy mà đã cho liều lượng rất nhiều.

Là lãnh đạo cấp cao của Hoa Xán, Tiết Trạm tất nhiên sẽ ngồi cùng ông nội Tiết ở bàn phía trước được đặt chính giữa, gần sân khấu nhất và có thể nhìn rõ đến từng chi tiết trêи ấy.

Triệu Ngu vừa ra sân khấu, anh đã thấy có chút không đúng, nhìn bước chân yếu ớt của cô, cứ như sẽ té bất cứ lúc nào vậy.

Ngay cả ông nội Tiết cũng phát hiện, quay đầu về phía Tiết Trạm xong thấp giọng nói: “Cô gái mặt hóa trang này là Triệu Ngu à? Người mà hai ngày trước Tử Ngang đã mang về nhà sao? Có phải con bé bị bệnh vì tên nhóc thúi đó hay không?”

Tiết Trạm chưa kịp trả lời thì đã thấy Triệu Ngu đang khó khăn nói lời kịch bỗng nhiên chống tay rồi quỳ một gối xuống, tay phải gắt gao cầm cổ áo hít thở từng đợt, mà trêи màn hình lớn đang chiếu ở phía sau, rõ ràng hiện lên hình ảnh cả người cô run rẩy chảy đầy mồ hôi.

“Gọi xe cứu thương.” Tiết Trạm đột nhiên đứng dậy tại chỗ, lợi dụng vị trí ưu tiên của mình bước lên sân khấu.