Edit: Min
Beta: Su
Khi Triệu Ngu tỉnh dậy trêи giường, đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Hứa Thừa Ngôn đương nhiên không thể qua đêm cùng cô ở khách sạn, chỉ có điều tối hôm qua trước khi anh rời đi, bọn họ đã làm thêm hai lần.
Lần đầu tiên là sau khi tắm rửa xong cô chủ động, từ lúc bắt đầu tư thế nữ ở trêи thì lại biến thành anh đè cô trêи sàn nhà, hung hăng tiến vào từ phía sau.
Lần thứ hai là anh chủ động, ôm cô đến trước cửa sổ rồi làm cô từ phía chính diện, lại còn cắn mυ"t̼ ngực của cô một lần, ở trước ngực cô hết mυ"t̼ rồi lại ɭϊếʍ.
Hình như thật sự đã bị lời của cô kϊƈɦ thích, người đàn ông kia phát huy hai chữ “dũng mãnh” đến cực hạn, cả ba lần làm tình đều vừa tàn nhẫn vừa kéo dài, chờ đến khi anh rời đi, Triệu Ngu đến sức lực để tắm rửa lại lần nữa cũng không có.
Hiện giờ tỉnh lại, xốc chăn lên thì vừa vặn nhìn thấy các loại dấu vết trải rộng trêи người, nơi riêng tư dính nhớp không chịu nổi, vừa sưng to vừa đau nhức, ngay cả eo và hai chân cũng bủn rủn vô lực.
Tắm rửa xong, nhìn vào thân hình trần trụi trong gương, Triệu Ngu lấy điện thoại di động chụp lại hai tấm ảnh dấu vết quá mức phô trương ở trêи ngực rồi gửi đi.
【Kiếm quý của Hứa Tổng quả nhiên là chưa già a! 】
Ảnh chụp trước nay cô gửi cho anh chưa bao giờ lộ mặt, cũng chụp rất đơn giản, nơi riêng tư cũng không lộ ra quá, quả nhiên loại ảnh như lộ như không, mờ ám như vậy mới mê hoặc được người khác nhất.
Không lâu sau Hứa Thừa Ngôn liền trả lời, vẫn là hai chữ vô cùng quen thuộc như trước: 【 ɖâʍ đãng 】
Triệu Ngu trả lời: 【 Giả vờ đứng đắn 】
Hứa Thừa Ngôn ngay sau đó nhắn tin lại: 【 Muốn cái nào? 】
Anh gửi kèm một bức ảnh, là quầy triển lãm của một thương hiệu xa xỉ đang trưng bày các kiểu túi xách nữ rực rỡ muôn màu.
Vậy là anh trước kia ở bên cạnh người phụ nữ khác cũng đều như vậy sao? Tôi cung cấp vật chất, cô cung cấp thân thể.
Triệu Ngu: 【 Nếu tôi nói muốn hết tất cả thì sao 】
Hứa Thừa Ngôn gửi lại icon mỉm cười.
Triệu Ngu: 【 Hứa tổng mở miệng hỏi tôi như vậy là định bao nuôi tôi? 】
Hứa Thừa Ngôn: 【 Không thì sao? Gả vào nhà giàu à? 】
Triệu Ngu: 【 Đúng là tôi nghĩ làm như vậy thật! 】
Quả nhiên, cô lại nhận được một cái icon cười.
Triệu Ngu: 【 Đi dạo trung tâm mua sắm vào ngày thứ ba của năm mới, mà còn đi vào khu dành cho nữ, Hứa tổng không phải là đang đi cùng Hứa phu nhân tương lai đó chứ? 】
Hứa Thừa Ngôn: 【Triệu tiểu thư quá phận rồi!】
A! Loại lý do thoái thác này hình như hơi quen, lúc trước Thương Lục cũng nói như vậy.
Triệu Ngu: 【 Tôi không có hứng thú với túi xách, Hứa tổng đổi thành tiền mặt thì hơn.】
Hứa Thừa Ngôn liền chuyển khoản hai vạn tệ qua WeChat cho cô.
Triệu Ngu: 【 Hứa tổng có gửi thiếu số 0 nào không vậy? 】
Hứa Thừa Ngôn: 【 Cô không đáng giá như vậy đâu.】
Nói chuyện vẫn trước sau như một không khách khí.
Triệu Ngu lưu loát ấn nút nhận tiền rồi cười khẩy, sau đó nhắn lại: 【 Quả nhiên người càng có tiền càng keo kiệt 】
Hứa Thừa Ngôn: 【 Tôi cho rằng tiền nào thì của nấy 】
Triệu Ngu: 【 Vậy nếu tôi chọn túi xách thì có thể mua hàng tháng, còn nếu chọn tiền như bây giờ thì dựa vào con số ư?】
Hứa Thừa Ngôn: 【 Cô có thể chọn lại 】
Triệu Ngu: 【 Bà đây chọn làm Hứa phu nhân tương lai】
Lần này ngay cả icon cười cô cũng không nhận được, người bên kia cũng đã lười trả lời rồi.
Triệu Ngu cười cười lấy bộ quần áo dự phòng trong ngăn tủ ra thay, gọi cơm trưa mang đến phòng, vừa ăn vừa nghĩ kế hoạch kế tiếp.
Trừ hôm nay ra thì kỳ nghỉ Tết Âm Lịch chỉ còn lại 3 ngày, cô không thể lãng phí thời gian đó được.
Mở vòng bạn bè của Kỷ Tùy ra nhìn nhìn, vẫn không có cái gì như trước, nhưng thật ra hai tiếng trước Thi Vũ đã đăng trạng thái cảm xúc, nhìn thì có vẻ đang dẫn Cù Tư Tiêu đi thăm mộ cha mình.
Triệu Ngu để lại bình luận an ủi, xong mở giao diện nhắn tin với Kỷ Tùy ra rồi chủ động hỏi: 【 Anh cũng đi thăm cha của Tiêu Tiêu rồi à? 】
Kỷ Tùy: 【 Ân 】
Triệu Ngu: 【 Đừng đau buồn quá, tôi tin anh ấy sẽ không trách anh, chị Thi Vũ từ trước đến nay cũng không trách anh đâu. 】
Kỷ Tùy: 【 Tôi hiểu rồi, cảm ơn 】
Sau đó Triệu Ngu cũng không nhắn gì nữa, một lát sau vẫn là Kỷ Tùy hỏi trước: 【 Cô trở về rồi? 】
Triệu Ngu: 【 Ân, trở về từ ngày hôm qua rồi 】
Kỷ Tùy: 【 Đang ở nhà à? 】
Triệu Ngu: 【 Không, ở khách sạn 】
Kỷ Tùy trả lời rất nhanh: 【 Cậu ta còn ở trước cửa nhà cô không? 】
Triệu Ngu: 【Tôi cũng không rõ, sau khi gạt anh ấy tôi đã xuất viện thì tôi liền về quê, sợ anh ấy vẫn còn ở đó nên chỉ có thể ở khách sạn】
Kỷ Tùy: 【 Cô có đau ốm gì không? 】
Triệu Ngu: 【 Không có, chỉ là có chút vấn đề nhỏ thôi 】
Hai tiếng sau, Triệu Ngu đến câu lạc bộ bắn súng mà trước kia cô nghe được Trang Diệp hỏi trong điện thoại.
Bắn súng vốn là trò vận động thích hợp nhất để phát tiết, hiện tại cô và Kỷ Tùy đều cần đến nó. Từ lời nói của Kỷ Tùy, cô cũng biết được Trang Diệp sáng nay đã lên máy bay đến nước Pháp, không có khả năng gặp được cô.
Kỷ Tùy là khách quen của câu lạc bộ, Triệu Ngu đi cùng anh nên không cần huấn luyện viên hỗ trợ mà trực tiếp học từ anh cách bắn cơ bản.
Cô là người mới nên dùng súng trường để nhập môn, trước hết là học tư thế nằm bắn.