Quy Lai (Trở Về)

Chương 136: Cô ấy may mắn hơn so với em




Cánh tay nắm chặt có chút đau, Tiết Trạm nhẹ nhàng hít một hơi, chỉ cảm thấy cảnh tượng hai người kia mười ngón tay nắm chặt nhau thật sự có chút chói mắt.

Nhưng dường như hiện tại đến cả tư cách cảm thấy chói mắt anh cũng không có.

Sau một hồi, anh dứt khoát xoay người đi ra ngoài. Bác sĩ nói cánh tay anh cần phải dưỡng cho tốt, nhưng anh vẫn không có chút nghiêm túc quan tâm đến nên hiện tại lại càng đau đớn hơn, giờ đang ở bệnh viện vậy chi bằng thuận tiện đi tìm bác sĩ xem qua thế nào.

Vừa tới cửa, anh ngừng bước chân và xoay lại nhìn người trêи giường bệnh: “Triệu Ngu, về sau không cần phải vất vả tính kế như vậy, em muốn gì cứ trực tiếp nói với anh.”

Triệu Ngu có chút sửng sốt, ngước mắt nhìn anh, Thương Lục cũng quay đầu nhìn về phía anh.

Tiết Trạm không nói thêm gì nữa, kéo cửa bước ra ngoài cũng không quay đầu lại.

Lúc anh trở lại nhà cũ thì cũng đã quá giờ cơm trưa, vừa muốn lên lầu thì đã bị ông nội Tiết vừa vặn bắt được: “Chuyện của Tiết Tử Ngang rốt cuộc là như thế nào?”

Mấy chuyện phát sinh trong những ngày qua, bao gồm cả chuyện cánh tay anh bị thương, đều không dám để ông nội Tiết biết, anh chỉ có thể lặng lẽ rũ cánh tay phải vừa mới nãy vẫn luôn được anh dùng cánh tay trái giữ lấy xuống rồi bình tĩnh nói: “Bị đả kϊƈɦ tinh thần mà thôi, không có gì nghiêm trọng.”

“Chuyện gì đả kϊƈɦ mà bệnh thành như vậy? Hai chú cháu các con rốt cuộc là đang làm trò gì vậy?”

Ông nội Tiết còn muốn hỏi tiếp thì Tiết Trạm đã giành mở miệng trước: “Con đi xem nó trước đã.”

Mặc kệ ông nội Tiết rì rầm ở phía sau, Tiết Trạm trực tiếp lên lầu ba, nhưng vừa đến cửa phòng của mình thì liền gặp Lưu Linh đang ở nhà.

Lưu Linh nhìn cánh tay anh, thấp giọng hỏi: “Đỡ chút nào chưa?”

Tiết Trạm gật đầu, liếc mắt vào phòng Tiết Tử Ngang: “Nó thế nào rồi?”

Trêи mặt Lưu Linh hiện vẻ lo lắng: “Bớt sốt rồi, nhưng vẫn không chịu ăn không chịu uống, cũng không nói lời nào.”

Tiết Trạm siết chặt bàn tay và nói: “Để em nói chuyện với nó.”

Trong phòng, Tiết Tử Ngang áo ngủ sộc xệch, nằm im ở trêи giường lớn không nhúc nhích, dù Tiết Trạm đang đến gần nhưng anh cũng không có phản ứng gì hết.

Nhìn sắc mặt tái nhợt cùng râu ria lởm chởm dưới cằm Tiết Tử Ngang, Tiết Trạm thở dài một tiếng rồi ngồi xuống mép giường: “Chú chưa ăn cơm trưa, cháu ra ăn cùng chú đi.”

Tiết Tử Ngang vẫn không có phản ứng gì như cũ, thậm chí cũng không ngước mắt nhìn Tiết Trạm lấy một cái.

Tiết Trạm nói: “Cháu hẳn là hận chú lắm, do tự chú cứ cho bản thân mình là đúng, muốn dùng phương pháp của mình để dạy cháu trưởng thành, cũng là chú không khống chế được bản thân nên mới để mọi chuyện phát triển đến bước này.”

Tiết Tử Ngang vẫn không để ý đến Tiết Trạm.

Tiết Trạm nâng cánh tay trái không bị thương giúp Tiết Tử Ngang kéo góc chăn rơi trêи mặt đất lên, do dự một lát rồi mở miệng nói: “Cháu muốn hận chú, vậy cứ hận đi, nhưng Triệu Ngu…”

Vừa nghe thấy cái tên này, Tiết Tử Ngang rốt cuộc có chút run rẩy, đầu ngón tay siết chặt lấy cái chăn.

Tiết Trạm tiếp tục nói: “Cô ấy có nỗi khổ của riêng mình, mấy năm nay, cô ấy đã sống vô cùng đau khổ, cũng vì bất đắt dĩ nên cô ấy mới làm những chuyện này, cháu đừng trách cô ấy.”

Thấy người trêи giường vẫn không muốn để ý đến mình, Tiết Trạm trầm mặc trong chốc lát, đứng dậy đi ra ngoài, vừa đến cửa liền nghe được thanh âm nghẹn ngào từ phía sau truyền đến: “Cô ấy bị làm sao vậy?”

Ăn xong cơm trưa, Thương Lục còn có việc gấp nên về công ty trước, Triệu Ngu ở trêи giường bệnh ngủ trưa một lát, mơ mơ màng màng tỉnh lại mới phát hiện mép giường có người.

Cô còn tưởng rằng Thương Lục quay lại, chờ mở to hai mắt nhìn rõ ràng là ai thì cô không khỏi có chút kinh ngạc: “Tiết Tử Ngang?”

Tiết Tử Ngang không chợp mắt mấy ngày liên tiếp, ghé vào mép giường không cẩn thận liền ngủ quên, nhưng vừa nghe giọng của cô thì lại lập tức ngồi dậy.

Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời hai người đều nghẹn lời, anh nhìn em, em nhìn anh không biết nên mở miệng như thế nào.

So với cô thì nhìn anh còn tiều tụy hơn, Triệu Ngu hỏi: “Hết bệnh rồi sao?”

Tiết Tử Ngang gật đầu, dời ánh mắt ra khỏi người cô, im lặng một lúc lâu mới chỉ vào ngăn tủ: “Dì Khương hầm canh, anh thuận tiện mang đến đây, em có muốn uống không?”

Triệu Ngu lắc đầu: “Không hận em sao?”

Anh không đáp, ánh mắt lại dừng trêи bụng nhỏ của cô, vươn tay cách chăn nhẹ nhàng mà xoa xoa: “Đau không?”

Triệu Ngu cười cười: “Đó là chuyện của mấy năm trước, đã sớm không còn đau.”

Anh không nói chuyện, chậm rãi cúi thấp thân mình, cứ như vậy dựa vào chỗ tấm chăn đang phồng lên.

“Tiết Tử Ngang?” Triệu Ngu gọi anh cũng không đáp, cô liền dứt khoát không để ý đến anh, lo lấy điện thoại di động ra mở WeChat.

Mới vừa nhắn một tin cho Kỷ Tùy thì liền cảm giác bụng nhỏ của mình run rẩy, sau đó lại run lên từng chút một.

Triệu Ngu sững sờ, nhìn mái tóc đen bồng bềnh của Tiết Tử Ngang đang dán trêи bụng nhỏ của mình: “Tiết Tử Ngang?”

Anh không đáp, nhưng cô mơ hồ đoán được: “Anh khóc sao?”

“Không có!” Thanh âm khàn khàn, bởi vì anh đang vùi đầu vào trong chăn mà tiếng khóc nức nở nghe ra càng rõ ràng.

Triệu Ngu ngây người một chút mới khe khẽ cười ra tiếng: “Đây là bệnh viện, không phải anh ghét chăn bệnh viện nhất sao? Còn úp mặt vào, dơ muốn chết.”

Tiết Tử Ngang không nói chuyện, hơn nửa ngày sau mới ngồi dậy, hai mắt hồng hồng nhìn cô: “Yêu ai không yêu, sao lại đi yêu tên xấu xa Trang Diệp kia, cậu ta thì có cái gì tốt cơ chứ?”

Thấy dáng vẻ này của anh, Triệu Ngu lại có chút buồn cười.

Kỳ thật ở một góc độ nào đó mà nói, Tiết Tử Ngang cùng Trang Diệp rất giống nhau, đều là thiên chi kiêu tử được sinh ra trong một gia đình giàu có, lại còn bằng tuổi nhau, tính cách cũng giống nhau, có đôi khi cũng đơn thuần ấu trĩ như nhau.

Chẳng qua, Tiết Tử Ngang từ nhỏ đã được yêu thương nên mới kiêu căng, còn Trang Diệp là do gia đình không hạnh phúc mà phản nghịch.

Hơn nữa, Đường Hi và Từ Miểu cũng rất giống nhau, một bên yêu sâu đậm, một bên lại lùi bước, nhưng đều không thể buông tay, luyến tiếc và bất lực.

Kỳ thật nếu lúc trước Trang Diệc Tình không làm những chuyện tuyệt tình như vậy, không tạo ra chuyện ngoài ý muốn không thể quay đầu lại kia, thì kết cục của Đường Hi và Trang Diệp hẳn là sẽ giống Tiết Tử Ngang và Từ Miểu.

Dù không thể ở bên nhau hay là không còn yêu nhau sâu đậm, thì ít nhất mỗi người đều có thể sống khoẻ mạnh.

Tự giễu mà cười cười, Triệu Ngu thấp giọng nói: “Cô ấy may mắn hơn so với em.”

Không chỉ Từ Miểu may mắn hơn cô mà Tiết Tử Ngang cũng may mắn hơn so với Trang Diệp, bởi vì thứ mà Trang Diệp sắp nhận lấy sẽ là một sự đả kϊƈɦ mà anh không bao giờ chịu đựng nỗi.

Nhìn thấy nước mắt trong mắt cô, Tiết Tử Ngang rút khăn giấy đưa cho cô rồi hỏi: “Là Trang Diệc Tình cố ý hại em cắt bỏ, hay là…”

Triệu Ngu lắc đầu: “Không phải, lúc ấy ngã xuống xuất huyết quá nhiều nên không giữ nổi.”

“Đó cũng là do cô ta hại em ngã xuống.”

Nhìn anh cắn răng siết chặt tay, Triệu Ngu chậm rãi nói: “Tiết Tử Ngang, cô gái mà anh thích chỉ là hình tượng em cố ý sắm vai để diễn trước mặt anh, chứ không phải Đường Hi, cũng không phải Triệu Ngu.”

Tiết Tử Ngang cúi đầu, không nói một lời.

Triệu Ngu cười cười: “Em biết là em có lỗi với anh, anh muốn hận em, muốn trả thù em như thế nào cũng được, nhưng em không còn cách nào…”

Lời còn chưa dứt, di động đã vang lên, cô cúi đầu chỉ nhìn thấy một dãy số xa lạ.

Mới vừa ấn nút nghe, bên kia liền truyền đến một giọng nói có chút quen tai: “Là Triệu tiểu thư đúng không? Tôi là Lăng Kiến Uyên.”

“Lăng tổng có chuyện gì sao?”

“Tôi muốn gặp mặt và tâm sự với cô một chút.”

Triệu Ngu cũng không ngạc nhiên, cô nhàn nhạt nói: “Được thôi, thời gian địa điểm phiền Lăng tổng quyết định.”

Chờ cô cúp điện thoại, Tiết Tử Ngang mới hỏi: “Lăng Kiến Uyên?”

Triệu Ngu cười cười: “Chuyện này mà anh cũng đoán được sao?”

Tiết Tử Ngang trầm mặc một lát, yên lặng nhìn cô: “Anh đi với em.”