Quy Lai (Trở Về)

Chương 15: Tai nạn lao động




Thấy Tiết Trạm ngồi xuống ghế làm việc của Tiết Tử Ngang, Triệu Ngu đưa văn kiện cầm trong tay tới trước mặt anh.

“Đây là bản sao mà thư kí Diệp đưa lên cho anh, có lẽ thư kí Vương không nhìn thấy rõ, nghĩ sai rồi. Có hệ thống số liệu gốc, anh chờ một lát, để tôi tìm cho anh.”

Cô vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn Tiết Trạm, cảm giác Tiết Trạm hẳn là cũng không hề liếc mắt nhìn cô một cái.

Chờ tìm được số liệu đưa cho Tiết Trạm xong, cô do dự hai giây mới lại hỏi: “Phó chủ tịch Tiết, anh muốn uống trà hay là cà phê?”

“Không cần, đừng để người khác tới quấy rầy tôi.”

Triệu Ngu yên lặng rời khỏi văn phòng, nhìn bên ngoài có một cô gái trẻ tuổi người đầy hàng hiệu đang đứng, lúc này mới hiểu được vì cái gì Tiết Trạm muốn đích thân xuống đây hỏi tài liệu.

Từ khi tới tổng bộ cô có nghe qua không ít tin đồn, nói Tiết Trạm vẫn luôn không kết hôn, mấy năm nay cũng hiếm khi có bạn gái, chủ tịch sốt ruột, thường xuyên sẽ tìm một vài cô gái xinh đẹp cho anh.

Nhìn dáng vẻ, hôm nay chính là bởi vì đối tượng tìm tới cửa, Tiết Trạm không thể trực tiếp đuổi đi, thế cho nên mới lấy lý do tới nơi này của Tiết Tử Ngang phân tích bảng báo cáo để tránh bị làm phiền.

Cô gái ăn mặc đẹp kia nhìn qua chỉ gần bằng tuổi Triệu Ngu, nhưng khí chất nổi bật, tư thế tao nhã, vừa thấy liền biết thân phận không tầm thường.

Cô gái kia mỉm cười hỏi Diệp Tử đang còn trong trạng thái hoảng loạn: “Tiết Trạm – phó chủ tịch Tiết có ở chỗ này sao?”

Diệp Tử cũng nhìn ra cô gái này không phải người thường, vậy nên cũng không dám đắc tội, cô ta gật gật đầu chỉ chỉ hướng văn phòng.

Triệu Ngu nhanh chóng mỉm cười và chào hỏi: “Xin hỏi cô là tới tìm phó chủ tịch Tiết hay sao? Vừa nãy có bảng báo cáo xảy ra vấn đề, phó chủ tịch Tiết tâm tình không tốt mới đập vỡ cái tách cà phê, chúng tôi không dám khuyên, nếu cô quen thuộc với phó chủ tịch Tiết thì không bằng đi khuyên nhủ, kẻo giận quá không ổn, tức điên đối với thân thể cũng sẽ không tốt.”

Cô gái kia mắt nhìn trêи mặt đất còn chưa được dọn dẹp sạch sẽ, do dự một lát, lại vẫn không dám cất bước vào trong.

Lời nói dối của Triệu Ngu, vừa không đắc tội cả hai bên lại còn có thể ngăn người ở bên ngoài. Ai ngờ Diệp Tử ngu xuẩn kia hoàn toàn không rõ ngọn nguồn bên trong, còn tưởng rằng Triệu Ngu là đang lôi kéo làm quen với cô gái này, thế nên cô ta đột nhiên cười nhạo một tiếng, mở miệng châm chọc: “Xem ra là ánh mắt của trợ lí Triệu không tốt a, cái tách này rõ ràng là tôi không cẩn thận làm rơi, sao cô lại dám để phó chủ tịch Tiết gánh tội thay?”

Cô gái vốn đang lễ phép ưu nhã nghe nói thế, tươi cười trong nháy mắt biến mất, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Triệu Ngu một cái.

Triệu Ngu bất đắc dĩ mà liếc liếc Diệp Tử, dùng ánh mắt mắng câu: Đồng đội heo.

Diệp Tử tự cho là có thể thành công mượn đao giết người nên tiếp tục thêm mắm dặm muối: “Trợ lý Triệu, cô vẫn là xem lại bản thân một chút đi, mỗi ngày quyến rũ Tiết tổng còn chưa đủ sao? Phó chủ tịch Tiết là người có thân phận gì, không phải người như cô có thể nhúng chàm.”

“Hóa ra là vậy.” Cô gái kia liếc mắt từ trêи xuống dưới đánh giá Triệu Ngu một cái, khinh miệt mà hừ một tiếng, nói ra giống câu mà Diệp Tử nói hồi nãy: “Cô cũng xứng?”

Đồng đội heo gặp gỡ đối thủ heo, cô còn có thể nói cái gì a? Triệu Ngu như cũ bình tĩnh mà mỉm cười: “Phó chủ tịch Tiết có việc gấp cần xử lý, không thích có người quấy rầy.”

“Là anh ấy không thích, hay là cô không thích? Tôi vừa rồi còn ở trong văn phòng của anh ấy, sao không thấy anh ấy nói không thích a?” Trong mắt cô gái sớm đã phun trào tức giận: “Một trợ lý nho nhỏ mà lại dám lừa gạt tôi, cũng không nhìn xem thân phận của cô, thu hồi những tâm địa gian xảo đó đi!”

Câu cuối cùng này bị nhấn giọng thêm nặng, lời nói thốt ra đồng thời dùng tay phải ra sức đẩy về trước, Triệu Ngu trọng tâm không vững lui về phía sau hai bước, giày cao gót vừa vặn dẫm lên mảnh vỡ nhỏ của tách cà phê, toàn bộ thân mình lại run lên.

Biết trêи mặt đất có mảnh nhỏ gốm sứ, nếu ngã xuống thì chỉ sợ sẽ bị trầy xước, thế cho nên cô theo bản năng vươn tay sang bên cạnh, ý muốn bắt lấy bên cạnh bàn để đứng vững.

Nhưng nghĩ lại thì, cô dứt khoát cũng không giãy giụa, tùy ý chính mình lảo đảo bước chân ngã xuống, đồng thời tay phải hướng về đống mảnh vỡ trêи mặt đất kia, một cổ đau đớn xuyên tim trong nháy mắt lan tràn ra từ lòng bàn tay.

Nghe Triệu Ngu kêu rêи, cô gái kia cùng Diệp Tử đều sửng sốt một chút, sau đó liền trơ mắt nhìn máu đỏ tươi từ lòng bàn tay Triệu Ngu chảy ra.

Cửa văn phòng bị người mở, khi Tiết Trạm từ bên trong đi ra, nhìn đến chính là một màn như vậy.

—— Mới vừa rồi khi Triệu Ngu rời khỏi cũng không hề khóa cửa, cửa văn phòng là khép hờ, động tĩnh ở bên ngoài căn bản không thể tránh thoát được lỗ tai anh.

“Phó chủ tịch Tiết…”

“Tiết Trạm.” So với Diệp Tử khẩn trương, cô gái kia thật ra lại bình tĩnhV “Ngượng ngùng a, nổi nóng đẩy nhân viên của anh một phen, để tôi bồi thường chút tiền cho cô ấy nhé.”

Cô gái đó nói nhẹ nhàng, còn tùy ý hơn cả so với trần thuật “Tôi làm hỏng món đồ chơi của anh rồi ”.

Cũng đúng, ở trong mắt kẻ có tiền, mạng người thường đều không phải là mạng, huống chi chỉ là việc nhỏ đẩy một phen làm bị thương người ta một chút a?

Triệu Ngu ngẩng đầu nhìn cô gái kia một cái, kéo khóe miệng cười cười, tự mình đứng lên khỏi mặt đất, đi đến bàn làm việc của mình rồi lấy khăn giấy phủ lên miệng vết thương, xong lại một mình yên lặng đi hướng thang máy.

Bên cạnh công ty có tiệm thuốc, cô đi tiêu độc, băng bó miệng vết thương lại rồi trở về văn phòng, không còn bóng dáng ai cả, mảnh vỡ nhỏ cùng vết máu trêи mặt đất cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Không bao lâu sau, một người phụ nữ trẻ tuổi bước ra từ thang máy, là thư kí của Tiết Trạm – Vương Kỷ.

Vương Kỷ nhìn nhìn bàn tay bọc băng gạc của Triệu Ngu và hỏi: “Cô sao rồi?”

Triệu Ngu cũng cúi đầu nhìn thoáng qua, ở trước mặt cô ấy cử động bàn tay bị thương một chút: “Khá tốt, không tàn phế.”

Vương Kỷ cười: “Thế giới này, thật mẹ nó thối nát, phụ nữ có thành tựu trong công việc liền sẽ bị người khác khua môi múa mép, ở trong mắt kẻ có tiền nào đó, cái mạng của người nghèo như chúng ta chẳng là gì cả.”

Triệu Ngu hiểu rõ Vương Kỷ đang nói cái gì.

Nếu nói tất cả những đồn đãi vớ vẩn mà cô trải qua là do chính cô tự quạt gió thêm củi được đến, thì Vương Kỷ chính là người oan uổng hơn cô gấp mười lần, và cũng ủy khuất hơn cô gấp trăm lần.

Bởi vậy, khi thấy cô hiện tại bị hại như này, Vương Kỷ mới sẽ có chút cảm thông, thế cho nên ở trong công ty, Vương Kỷ đối với cô vẫn luôn là có chút đồng cảm lẫn nhau.

Đáng tiếc, cô cũng không có tư cách thản nhiên giống như Vương Kỷ, cũng không gánh nổi điểm đồng cảm này của cô ấy.

Ý thức được bản thân có chút không lựa lời, Vương Kỷ thấp giọng cười một chút và nói: “Diệp Tử bị phó chủ tịch Tiết đuổi việc rồi, hả giận chưa?”

Triệu Ngu cười cười, chỉ cảm thấy không ngoài ý muốn: “Sao cũng được, dù sao tôi cũng sớm biết rằng, người như cô ta, làm ở công ty nào cũng không được lâu đâu.”

“Đúng thế, vừa ngu xuẩn lại vừa độc ác.” Vương Kỷ nhún nhún vai: “Phó chủ tịch Tiết bảo tôi tới nói với cô một tiếng, tay phải của cô được tính là tai nạn lao động, tiền thuốc men công ty sẽ chi trả, cô có thể nghỉ ngơi mấy ngày để dưỡng thương thật tốt.”

Triệu Ngu cũng không làm ra vẻ, ôm Vương Kỷ một cái: “Cảm ơn chị Vương, tôi lập tức liền tan tầm, về nhà trộm lười mấy ngày, xem ra cái này gọi là nhờ họa được phúc.”

“Vậy mà là phúc sao? Lỡ như người nào đó trực tiếp đẩy cô vào góc bàn có góc cạnh thì cho dù có kỳ nghỉ cô cũng không có phúc để hưởng.”

Nói đến đây, Vương Kỷ lại tiến đến gần Triệu Ngu rồi nhướng mày với cô và thấp giọng nói: “Vị đại tiểu thư kia theo phó chủ tịch Tiết lên trêи, sau đó lại khóc lóc chạy ra khỏi văn phòng, tôi đoán chắc rằng phó chủ tịch Tiết hiện tại ngay cả giả vờ cũng không muốn, trực tiếp không cho cô ta sắc mặt tốt, chuyện này, cũng coi như là giúp cô hả giận.”