Quy Lai (Trở Về)

Chương 185: Chật vật




Trang Như Vân bị bắt ngay tại hiện trường vì tàng trữ súng ống và cố ý đả thương người khác, tin tức Trang Diệc Tình thuê người hành hung dẫn đến cái chết của Thôi Lam vào nửa năm trước cũng bị người trêи mạng đưa lên, chuyện này, nhà họ Hứa không thể không lo liệu, dù sao trước đó hai nhà cũng liên lụy với nhau rất nhiều

Có lẽ từ lúc chọn liên hôn với nhà họ Trang là đã sai rồi, cũng có lẽ nguyên nhân là do Hứa Thừa Ngôn vì xúc động nên hủy hôn, trực tiếp làm nhà họ Trang đổ nát đến tình trạng như vậy, tóm lại, dù có lấy cớ gì đi nữa thì nhà họ Hứa cũng không yên ổn.

Âm thanh cãi nhau vẫn tiếp tục vang lên ở bên ngoài, Hứa Thừa Ngôn xoa xoa hai bên thái dương, tay trái vẫn nắm chặt điện thoại, lẳng lặng chờ phía bên kia trả lời.

Anh cũng không biết vì sao mình muốn gọi cuộc điện thoại này, nhưng khi nhìn thấy án tử của Thôi Lam được đào lên thì anh liền hiểu, sau lưng chuyện này tuyệt đối có sự thúc đẩy của Triệu Ngu.

Cô biết vụ án này có liên quan đến nhà họ Hứa, bây giờ làm như vậy, không chỉ muốn trả thù Trang Diệc Tình, mà còn đối phó với anh nữa sao?

Anh hỏi: “Triệu Ngu, em hy vọng tôi sẽ ngồi tù, đúng không?”

Anh còn muốn hỏi, em thật sự hận tôi như vậy sao?

Nhưng vừa hỏi xong câu đầu tiên, anh đã nhận ra bản thân buồn cười biết bao nhiêu. Ngày đó ở bệnh viện cô đã nói rõ ràng đến vậy rồi, anh cần gì phải làm chuyện dư thừa nữa?

Nhưng không hiểu sao, dưới đáy lòng lại chất chứa một tia hy vọng, cảm thấy những lời cô nói ở bệnh viện chỉ là lời nói lúc tức giận mà thôi.

Bọn họ cũng coi như là ở bên nhau lâu vậy rồi, trước nay cô cũng không thật sự tỏ ra ghê tởm anh, anh không tin kỹ thuật diễn xuất của cô lại tốt đến như thế.

Phía bên kia điện thoại không có câu trả lời, anh lại ma xui quỷ khiến nói thêm: “Tôi mua…”

“Tôi hy vọng anh đi tù, thì anh sẽ đi sao?”

Một giọng nữ lãnh đạm chen ngang lời anh, dù trong giọng nói không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì, nhưng anh đã mơ hồ nhìn thấy ánh mắt châm chọc của cô.

Cười nhạo anh, khinh thường anh, thậm chí là… ghê tởm anh.

Hứa Thừa Ngôn nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói hết câu trước đó, hay là nên trả lời câu hỏi của cô.

Nói anh mua 4% cổ phiếu của Lan Tỉ, nếu cô yêu cầu, anh sẽ không ngại mà giúp cô sao?

Nhưng chuyện này, anh đã lơ đãng tiết lộ cho Tiết Trạm, chắc cô đã sớm biết, nhưng cũng không đề cập đến.

Nếu cô nói cô hy vọng anh ngồi tù, thì anh sẽ đi sao?

Trầm tư một lát, anh lại lắc đầu.

Cùng lúc đó, phía bên kia truyền đến một tiếng cười lạnh, rất nhẹ rất nhẹ, nhưng vẫn vào tai anh rõ rệt, như mang theo thứ gì đó vậy.

Bỗng nhiên cúp điện thoại, sau đó lại ném mạnh chiếc điện thoại xuống bàn, Hứa Thừa Ngôn nhịn không được mà chửi thề một câu. Anh chính là có bệnh, nếu không thì cần gì phải khiến mình khó chịu cơ chứ?

Bên người anh trước giờ không thiếu phụ nữ, cũng chưa từng có người phụ nữ nào dám lừa gạt và lợi dụng anh như vậy, lợi dụng xong lại còn khinh thường anh, châm chọc anh, còn ghê tởm anh, một khi đã như vậy rồi, bọn họ đường ai nấy đi là được rồi đúng không?

“Anh à, không phải em đã nói rồi sao, đứa nhỏ Thừa Ngôn này quá kiêu ngạo, tuổi còn trẻ mà đã không đặt ai vào mắt, bây giờ thì té ngã rồi đó? Em nghe nói nó hủy hôn vì một người phụ nữ, anh vừa nói một chút thì nó đã đem cái sọt lớn như vậy về…”

Cánh cửa “kẽo kẹt” mở ra, Hứa Thừa Ngôn mặc tây trang và giày da đi ra từ phòng sách, đứng trêи lầu nhìn người đàn ông dưới phòng khách: “Chú ba cũng lớn tuổi như vậy rồi mà giọng còn lớn đến thế, thân thể chú có chịu nổi không?”

Người đàn ông dưới lầu ngậm miệng, ngẩng đầu nhìn lên trêи.

Hứa Thừa Ngôn ung dung chỉnh lại cà vạt xong từ từ đi xuống cầu thang, trêи mặt vẫn treo một nụ cười ấm áp trước sau như một: “Thừa Hòa, em lần trước nợ bao nhiêu tiền cờ bạc nhỉ? Cả ngày nay anh bận quá, cũng quên mất rồi, có phải chưa trả thay cho em không?”

Hứa Thừa Cùng sợ đến mức cả mặt trắng bệch, chỉ có thể cung kính gượng cười: “Trả… trả rồi, cảm ơn anh, sau này em không bao giờ chạm vào cờ bạc nữa.”

“Còn tuần trước….”

Hứa Thừa Ngôn còn chưa dứt lời, người đàn ông trung niên đã giơ chân đá Hứa Thừa Hòa: “Thằng nhãi ranh này, cứ nói sẽ bỏ sẽ bỏ, mày nói bao nhiêu lần rồi hả…..”

Thấy người đàn ông kia vẫn muốn tiếp tục động thủ, Hứa Thừa Ngôn xuống lầu nhanh chóng vươn tay ngăn lại, cười ôn nhu: “Chú ba cần gì phải tức giận như vậy? Con nít mà, ham chơi cũng là chuyện bình thường thôi, bây giờ nó không có tiền nên mới thiếu nợ cờ bạc nhiều như vậy, chờ nó trưởng thành rồi, toàn bộ tài sản của nhà họ Hứa sẽ đều là của nó, đến lúc đó nó muốn chơi như thế nào thì chơi, tuyệt đối sẽ không có người đến trước cửa đòi nợ nữa.”

Người đàn ông trung niên bị anh châm chọc mặt hết xanh rồi lại trắng, chỉ có thể hung hăng đá vào chân con trai mình rồi xách cổ áo hắn rồi đi ra ngoài.

“Chú ba của mày dễ đối phó, nhưng chú hai mày không phải mới nói hai ba câu như vậy là đã bị đuổi đi đâu.” Ông già ý vị thâm trường vỗ vai anh: “Chú ba mày nói một câu đúng, mày quá kiêu ngạo rồi con ạ.”

Hứa Thừa Ngôn nhàn nhạt liếc ông một cái: “Con trai giống cha.”

Lại bị anh nói lại một câu, ông già nghẹn vài giây mới khẽ cười: “Mày đây là tát hết sóng trêи bờ cát rồi.”

Hứa Thừa Ngôn đi đến trước hiên thay giày, lấy chìa khóa xe rồi đi ra ngoài, ông già nhìn đèn đường sáng ngời bên ngoài: “Bây giờ tạm thời không cần vội.”

Dù nói án tử của Thôi Lam bị đưa ra hơi đột ngột, nhưng nhà họ Hứa cũng không phải chưa chuẩn bị trước, bọn họ trước nay làm việc đều rất cẩn thận, đặc biệt sau khi mối quan hệ với nhà họ Trang tan vỡ, phải tốn rất nhiều sức để giải quyết hậu quả.

Vũng nước án tử đó của Thôi Lam quá sâu, liên quan đến rất nhiều người, cho dù muốn điều tra rõ thì cũng không có khả năng tìm hết người đứng sau được, loại chuyện bỏ xe để bảo vệ người cầm đầu cũng rất bình thường.

Hứa Thừa Ngôn nói: “Ngủ không được, đi ra ngoài một chút.”

Ông già tò mò nhìn anh: “Mày hủy hôn, thật sự là vì một đứa con gái à? Nuôi mày lớn như vậy, cũng chưa thấy mày xúc động đến như thế.”

Hứa Thừa Ngôn cười nhạt: “Còn không phải là do Trang Diệc Tình sao? Kết hôn còn chưa xong đã duỗi tay can thiệp chuyện của con, đó là để dạy dỗ lại cô ta.”

Đây không phải là bịa chuyện lung tung để đối phó với ông già, mà là sự thật, chắc chắn Triệu Ngu cũng biết rõ chuyện này nên mới có thể giá họa cho Trang Diệc Tình.

Hừa Thừa Ngôn thậm chí còn nghĩ, nếu lúc ấy Triệu Ngu không bị thương, thì dù là người con gái nào khác, chỉ cần thành công giá họa cho Trang Diệc Tình, anh cũng sẽ hủy hôn, không gọi là xúc động gì nhiều.

Nhưng nhớ lại cái ngày ở bệnh viện tận mắt thấy Triệu Ngu thay thuốc, nhìn thấy vết thương dữ tợn đó của cô, anh lại thấy lòng nghẹn muốn chết.

Thời tiết đã chuyển lạnh, Hứa Thừa Ngôn tự lái xe, cũng không đóng cửa sổ, để mặc gió đêm không gì ngăn cản thổi vào, nhưng cảm giác bực bội trong lòng lại không thể bị dập tắt. Đến khi anh lái được mấy vòng, không hiểu sao lại lái xe vào một hẻm nhỏ, mới nhận ra đây là nhà của Thôi Lam.

Anh chưa từng đến đây, nhưng địa chỉ này anh vẫn nhớ rõ. Dù chuyện trước kia đều do chú hai của anh xử lý, nhưng liên quan đến vị hôn thê của anh thì chút tình hình anh cũng biết.

Lúc trước nhà họ Trang đã cho mẹ Thôi Lam một số tiền rất lớn, còn sắp xếp cho em trai của Thôi Lam một công việc tốt, mẹ Thôi cũng đồng ý giữ kín chuyện này như bưng, khăng khăng rằng con gái mình không nghỉ ngơi tốt sau khi phẫu thuật nên mới lâm bệnh rồi qua đời.

Nhưng bà của Thôi Lam hình như không vui, một hai phải tìm được hung thủ, cuối cùng mẹ Thôi phải phối hợp với người nhà họ Trang để đe dọa và dụ dỗ, mới ép được bà phải ngậm miệng lại.

Mẹ và em trai của Thôi Lam cầm trong tay số tiền như vậy, chắc đã không còn ở ngôi nhà cũ này nữa, nhưng sau khi Hứa Thừa Ngôn xuống xe, tùy tiện đi qua đi lại dọc theo số nhà, thì nhìn thấy một bà lão tóc hoa râm ngồi trong sân.

Bà lão đó chắc tuổi cũng không kém bà của anh bao nhiêu, nhưng so với người bà ung dung quý phái có người hầu hạ mỗi ngày của anh thì bà lão ngồi trong sân này rõ ràng đáng thương hơn nhiều.

“Anh và Trang Diệc Tình, là cá mè một lứa, đều có thể dùng tiền bạc để giải quyết tất cả, đều là loại người cao cao tại thượng, mạng của những người hạ đẳng như chúng tôi trong mắt các người, không đáng đến một xu.”

“Hứa Thừa Ngôn, loại người thượng đẳng như anh, thật làm tôi ghê tởm.”

Những lời nói của Triệu Ngu lại đột nhiên vang lên bên tai anh, Hứa Thừa Ngôn đột nhiên lắc đầu, xoay người đi về.

“Lam Lam?” Bà lão trong sân phát hiện bóng người ở ngoài, lập tức bật dậy khỏi mặt đất chạy đến, nắm chặt góc áo anh: “Lam Lam, con về rồi sao, con về thăm bà rồi, Lam Lam….”

Bộ quần áo của bà vừa bẩn vừa xộc xệch, bàn tay nhăn nhúm của bà cũng bẩn, vừa rồi động vào âu phục trắng phẳng của Hứa Thừa Ngôn đã lưu lại một dấu tay rõ rệt.

Hứa Thừa Ngôn trước nay luôn thích sạch sẽ, theo bản năng hơi tránh qua một bên, bà lão lảo đảo xém té xuống đất, anh lại nhanh chóng đưa tay ra đỡ, ai ngờ động tác của bà lão lại lưu loát hơn cả anh, nhanh chóng nghiêng người sang một bên tránh né.

“Bà biết, cháu sẽ không tha thứ cho bà, chắc chắn cháu hận chết bà, bà vô dụng, không thể giải oan báo thù cho cháu, không thể bắt những người xấu làm cháu chết không nhắm mắt, bà thật sự rất xin lỗi cháu…”

Con ngõ nhỏ yên tĩnh, tiếng khóc thê lương của bà lão vang vọng khắp bầu trời đêm, Hứa Thừa Ngôn nhìn ngơ ngác, trong chốc lát, trước mắt lại hiện ra hình ảnh người bà sống trong nhung lụa của mình, trong chốc lát lại biến thành hình ảnh Triệu Ngu khóc đến tê tâm liệt phế.

Bốn năm trước, trải qua nỗi đau còn thảm hơn cả nhà họ Thôi, cô ấy đã vượt qua bằng cách nào?

Hàng xóm bên cạnh bị đánh thức, có người lên tiếng mắng, có người lên tiếng an ủi, nghe động tĩnh hình như còn có người đang đến đây. Hứa Thừa Ngôn bỗng nhiên trố mắt bừng tỉnh, xoay người chạy trối chết.

Cả đời anh chắc sẽ không có lúc nào chật vật hơn bây giờ.