Quy Lai (Trở Về)

Chương 198: Rung động (1 – Hồi ức Hi – Diệp vườn trường)




Thực ra bản thân mình có thích Trang Diệp hay không, Đường Hi cũng không rõ lắm.

Cấp 3 thì luôn bận rộn học tập, đôi lúc cũng ngẫu nhiên thích ngắm trai đẹp một chút, nhưng cảm giác rung động thì lại chưa hề trải qua, nên cô hiện giờ cũng không hiểu rõ tâm tư của mình lắm.

Chỉ là trong mắt cô Trang Diệp không nhiều thì ít cũng có chút đặc biệt, ít nhất lúc cô nghĩ đến anh thì trong lòng liền có chút ngọt ngào vui vẻ, lúc thấy anh xin WeChat rồi thêm cô là bạn tốt thì cô vô cùng phấn khích, suýt chút nữa là cười ra tiếng ở trong lớp.

Kỳ thật đêm đó lúc anh đưa cô về ký túc xá, cô rất muốn hỏi WeChat của anh, nhưng lại nghĩ bản thân nên rụt rè một chút, vì thế vẫn luôn không dám chủ động, hơn nữa hiện giờ vì để xây dựng hình tượng sinh viên gương mẫu không chơi di động trong lúc học, cô phải kiềm chế bản thân chờ tan học mới đồng ý lời mời thêm bạn của anh.

Nhưng sau khi kết bạn, anh lại không chủ động nói chuyện với cô nên cô cũng không chịu mở miệng trước, còn trong lòng thì gấp không chờ nổi cứ mở vòng bạn bè của anh ra mà nhìn chằm chằm, đáng tiếc là thứ gì cũng không có, tựa như anh không hay dùng WeChat.

Rất nhiều lần vào gõ nói với anh câu cảm ơn để mở đề tài bắt chuyện, nhưng cứ chần chừ mãi làm như vậy có phải có chút lỗ mãng hay không, cứ như thế cô chỉ có thể cố gắng kìm chế sự bốc đồng của bản thân, ở trong lòng âm thầm chờ mong anh mở miệng trước.

Thế mà đợi cả một buổi trưa rồi mà một tin nhắn cũng không có. Không hiểu vì sao cô thấy có chút hụt hẫng mất mát, ngay cả buổi tối lên lớp môn tự chọn nhẹ nhàng nhất nhưng cũng không làm cho cô cảm thấy hứng thú.

Trong trường học có một ngọn núi nhỏ, lúc đi học cô không thích đi đường lớn đông đúc giống mọi người, ngược lại cô có thói quen men theo đường nhỏ trêи núi để chậm rãi tản bộ. Lúc đi đến đường nhỏ tối trêи cao, cô đột nhiên nghe thấy có người kêu cô.

Kỳ thật cũng chỉ là đơn giản một từ “Chào”, nhưng cô lại cảm thấy chắc chắn là đang kêu cô, hơn nữa giọng nói kia còn có chút quen tai.

Cô quay đầu lại, quả nhiên thấy được Trang Diệp ngồi ở đỉnh núi. Hoàng hôn phản chiếu lên người anh, cô đang đứng ngược sáng nên thấy không rõ bộ dạng của anh, nhưng khoảnh khắc đó cô có thể xác định tim mình đập rất nhanh.

Trang Diệp hỏi: “Đi học à?”

Bọn họ cách nhau không phải rất xa, cô liền dọc theo đường sỏi đá trêи mặt cỏ đi lên đỉnh núi, đứng ở trước mặt anh rồi cười cười: “Ừ, tôi có môn tự chọn, sao anh lại ở đây?”

Chỉ chỉ khu dạy học cách đó không xa , anh nói: “Anh cũng có lớp, leo núi có chút mệt mỏi nên ở đây nghỉ ngơi.”

Leo ngọn núi nhỏ này mà anh cũng có thể mệt? Đường Hi thấp giọng cười cười, không nói chuyện.

Anh lại hỏi: “Em học môn tự chọn nào?”

“Giám định, phân tích và thưởng thức nghệ thuật Điện ảnh.”

“Trùng hợp như vậy?”

Đường Hi kinh ngạc: “Anh… Cũng chọn môn này?”

Anh gật đầu cười.

Khi đó cô thật sự cho rằng đây là trùng hợp, còn kỳ quái hỏi anh: “Sao tôi chưa thấy anh bao giờ nhỉ?”

Anh cười nói: “Trốn mấy tiết, giờ không dám trốn nữa, sợ bị điểm danh.”

“Giảng viên lớp này thật sự mỗi tiết đều điểm danh, nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy tên anh, anh đúng là may mắn.”

Sau đó cô nghe được anh cười một tiếng “Phốc” .

Cô có chút không rõ nguyên do: “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì, đi nhanh đi, đến chậm sẽ không chọn được chỗ ngồi tốt.”

Đường Hi đi học thích ngồi hàng phía trước, nhưng lớp này giảng viên thường xuyên cho mọi người xem phim điện ảnh, nên ngồi ở giữa thì xem phim thoải mái hơn.

Bởi vì đến sớm, cô tự nhiên chọn được vị trí vừa lòng, Trang Diệp cũng ngồi ở bên cạnh cô.

Sau khi ngồi xuống cũng không biết nên nói cái gì, cô do dự một chút mới mở miệng: “Tối hôm đó cảm ơn anh a, còn cả chuyện sáng nay nữa, câu nói kia của anh thật giúp tôi hả giận.”

“Bọn họ nói chuyện khó nghe nên anh không chấp nhận nổi, không cần cảm ơn anh. Đúng rồi, lớp học này thường phải làm gì?”

“Hầu như là xem phim,《 The Shawshank Redemption 》đã phát tuần trước, gần đây nhất là《 Bá Vương Biệt Cơ , không biết đêm nay sẽ được xem phim gì.”

Hôm nay giảng viên cho mọi người xem《 The Titanic 》.

Tuy rằng là phim kinh điển, nhưng Đường Hi chưa từng xem qua, cho nên vẫn luôn xem say mê, mãi cho đến khi nữ chính cởi quần áo tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước mặt nam chính.

Cô thật sự hoảng hốt, không nghĩ tới lại có một màn kϊƈɦ thích như vậy. Trong phòng học rõ ràng cũng đang nhốn nháo, loại hình ảnh này luôn khiến nam thanh nữ tú hưng phấn.

Nếu là ngày thường, chung quanh không quen biết ai, cô cũng sẽ không cảm thấy gì, nhưng vừa vặn hôm nay Trang Diệp lại ngồi ở bên cạnh cô, cùng cô nhìn cảnh khoả thân trêи màn hình.

Ngay cả khi cho rằng kia chỉ là nghệ thuật, đừng nghĩ nhiều quá, thì cô vẫn không khỏi đỏ mặt, chỉ có thể ngồi im thin thít nhìn chằm chằm màn hình, giả vờ nghiêm túc thưởng thức để che dấu cảm giác ngượng ngùng của mình.

Cô không dám nhìn phản ứng của Trang Diệp, nhưng lại không nhịn được mà ngẫm nghĩ, có phải anh cũng đang cảm thấy ngượng hay không, hay là chỉ có mình cô suy nghĩ quá nhiều, trong mắt người khác đây là nghệ thuật, chỉ mỗi cô thấy được sắc tình.

Thật vất vả mới điều chỉnh lại tâm lý tốt, thế nhưng trêи màn hình lại xuất hiện cảnh làm người ta thêm xấu hổ, ngay cả khi không có màn sương mờ ảo trêи màn hình thì hình ảnh tình cảm mãnh liệt tràn đầy trêи màn ảnh giữa nam chính và nữ chính cộng thêm những âm thanh mắc cỡ kia càng làm cho Đường Hi đứng ngồi không yên.

Cô biết không chỉ là do bộ phim mà còn bởi vì Trang Diệp đang ngồi bên cạnh cô.

Loại cảm giác này cô không biết diễn tả ra làm sao, nhưng cả người từ trong ra ngoài đều không giống nhau, gương mặt nóng lên, tim cũng không chịu khống chế mà đập càng nhanh, thậm chí có chút tê tê dại dại, cảm giác phiêu phiêu bồng bềnh.

Thế là cô không còn quan tâm đến nội dung phim nữa, trong đầu chỉ toàn là những suy nghĩ mong Trang Diệp không phát hiện ra chuyện cô xấu hổ.

Nhưng càng như vậy, cô càng bắt đầu suy nghĩ lan man, không biết có phải Trang Diệp cũng đang cảm thấy xấu hổ giống cô hay không, rồi lại nghĩ không biết Trang Diệp đã cùng cô gái khác làm những chuyện giống như trêи màn hình này hay chưa, thậm chí đến cuối cùng còn đem nam nữ chính trêи màn hình đổi thành cô và Trang Diệp…

Đèn phòng học đột nhiên được bật sáng, cô bị hoảng sợ, lập tức lấy lại tinh thần, ngay sau đó nhanh chóng cúi đầu nhìn di động, giả vờ trả lời tin nhắn.

Nếu như để Trang Diệp nhìn thấy mặt cô còn hồng hẳn là rất mất mặt? Nếu Trang Diệp biết trong đầu cô đều là mấy tư tưởng lệch lạc thì liệu có coi thường cô hay không?

Khuỷu tay bị người ta chọc chọc, cô theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt mang theo ý cười của Trang Diệp làm cô càng khẩn trương đến mức chân tay luống cuống: “Làm sao vậy?”

Trang Diệp thấp giọng nói: “Thầy đang điểm danh tên em.”

Nghe thấy thầy đang hỏi “Đường Hi có không”, cô vội vội vàng vàng mà đáp “Có”, cảm giác vô cùng chật vật như thể không có chỗ dung thân.

Trang Diệp nhất định phát hiện ra cái gì? Cô sao lại có thể không có tiền đồ như vậy cơ chứ?

Bởi vì trong lòng quá mức ảo não, khi tan học cô cũng chưa lấy lại được tinh thần, nên chỉ cùng Trang Diệp an tĩnh sóng vai đi bên nhau, chờ tới lúc phản ứng lại mới phát hiện ra đã tới phía dưới ký túc xá của cô, mà anh cũng theo cô đi đến đây.

Cô lại một lần nữa không biết làm sao: “Cái kia…”

Thấy cô nửa ngày cũng không thốt nên lời, Trang Diệp cười cười: “Vừa rồi thất thần, không cẩn thận liền đi theo em đến đây.”

Cô gật gật đầu: “Kia… Vậy anh mau quay về đi.”

“Ừ.”

Cô xoay người rời đi, mới bước được hai bước liền nghe thấy anh kêu cô: “Đường Hi.”

Cô quay đầu lại: “Chuyện gì?”

Anh bước đến gần cô, cũng ậm ừ một chút mới nói: “Thực ra hôm nay tôi không đăng kí môn học đó.”

“A?”

Anh cúi đầu rồi cười nói: “Chỉ tại tôi rất thích, cuối tuần có thể tiếp tục mang tôi đi học cùng được không?”

“Hẳn là… Hẳn là có thể, môn học này chắc là ai muốn tham dự cũng được.” Tưởng tượng đến mấy cảnh phim vừa rồi trong lớp học, mặt cô liền có chút ửng đỏ: “Không biết lần sau sẽ được xem gì.”

“Bộ phim hôm nay thực không tồi, đáng tiếc kết cục của bọn họ không tốt lắm.” Anh cười cười: “Tôi vừa rồi nghe mấy bạn ngồi bên cạnh nói mọi người đã được xem qua 《 Tim đập thình thịch 》?”

Cô gật gật đầu: “Ừ.”

“Tôi thích phim này.” Dừng một chút, anh lại nhỏ giọng bổ sung thêm: “Thích cái tên.”

Đường Hi không hiểu sao lại cảm thấy tim đập nhanh.

Một đêm đó, trong mộng cô mơ thấy hình ảnh tình cảm mãnh liệt trong phim, chỉ là nam nữ chính thật sự biến thành cô cùng Trang Diệp.

Bọn họ nắm tay, ôm, hôn môi, cô thậm chí còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ở dưới thân anh.

Ngày hôm sau tỉnh lại, cô phảng phất giống như còn ở trong mộng, chậm chạp không muốn rời giường, không nhịn được mà nhớ lại giấc mơ đêm qua.

Chỉ cần tưởng tượng, thân thể liền có chút kỳ quái, cảm giác tê tê dại dại.

Sờ thấy qυầи ɭót thấm ướt, cô xấu hổ đến mức lập tức vùi đầu vào trong chăn không dám ló ra, ngây ngốc một hồi lâu, cô liền mở WeChat nhắn cho Ngu Cẩn: [ Mình nghĩ mình thật sự thích anh ấy. ]