Quy Lai (Trở Về)

Chương 248: Phiên ngoại Trang Diệp (3 – H)




Đêm khuya tĩnh lặng, mọi âm thanh đều im bặt. Trong căn phòng rộng chỉ có hai tiếng thở dốc nối tiếp nhau, càng lúc càng dồn dập và nặng nề.

Triệu Ngu ngẩng đầu lên, đôi tay ôm chặt lấy Trang Diệp, đầu ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại của anh. Theo nhịp hôn vào cần cổ cô của anh, cô nắm chặt rồi lại buông lỏng, thở mạnh đến mức không nói được một câu hoàn chỉnh.

Rõ ràng quần áo của hai người vẫn chỉnh tề như cũ, rõ ràng anh chưa hề làm gì nhưng cô lại cảm thấy mình đã rong chơi trong tình ɖu͙ƈ quá lâu, chóng mặt đến mức không thấy phương hướng.

“Trang Diệp, Trang Diệp.” Cô khó khăn gọi tên anh, nâng chân ôm chặt lấy thắt lưng anh, vươn eo cọ vào ɖu͙ƈ vọng của anh. Lửa nóng trong người bùng lên mạnh mẽ, tựa như đã tích tụ rất lâu, đến giờ phút này thì không thể chờ nổi nữa mà phải bùng phát ra ngoài.

“Trang Diệp.” Tay cô mơn trớn cổ anh, nắm chặt lấy quần áo của anh rồi mạnh mẽ cởi ra, tay tùy ý vuốt ve trêи ngực anh.

Trang Diệp cũng điên cuồng cởi quần áo cô ra, nụ hôn nóng bỏng không chỉ dừng lại ở cần cổ của cô mà còn trêи xương quai xanh và trước ngực.

Tiếng thở dốc của anh thậm chí còn khiến cô phải choáng ngợp, thân hình cao lớn run rẩy trêи người cô, ɖu͙ƈ vọng bừng bừng khí thế cọ xát giữa hai chân cô.

“Ưm….” Triệu Ngu cắn môi rêи lên, để mặc anh mạnh mẽ để lại từng vết hôn trêи ngực, nâng ʍôиɠ lên, phối hợp với anh để cởi váy và qυầи ɭót ra, rồi lại vội vàng cởi quần của anh.

Còn anh thì vừa kịch liệt để lại dấu ấn trêи người cô, vừa thô bạo cởi hết những lớp quần áo trêи người mình, nâng ʍôиɠ cô lên để ở giữa hai chân mình xong gấp gáp cong lưng, xâm nhập vào bên trong.

Anh quá nóng lòng, cô cũng quá gấp gáp, ƈôи ȶɦịt thô cứng trượt ra sau vài lần cọ xát nơi tư mật, cuối cùng cô phải đưa tay đỡ lấy rồi đưa vào bên trong.

Bị cô bao vây chặt chẽ, cả người anh càng thêm run rẩy, từng giọt mồ hôi lăn xuống từ trêи trán.

Triệu Ngu kẹp chặt kiện eo của anh, nâng mặt anh lên rồi lại hôn môi anh, chủ động đưa đẩy dưới thân anh.

Môi lưỡi tiếp xúc, tay chân đan vào nhau, yết hầu của anh phát ra một âm thanh mơ hồ nào đó, giống như nức nở, lại giống như rêи rỉ, cuối cùng lại bị áp đảo bởi âm thanh hôn ʍút̼.

Hai chân tê rần, Triệu Ngu thấy lúc anh đâm vào, cô cũng đã sắp cao trào. Lúc này, va chạm thêm mãnh liệt, ɦσα ɦuyệt càng lúc càng ê ẩm, nhưng chỉ thiếu một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi.

“A….” Cô vì không được thỏa mãn ɖu͙ƈ vọng mà kêu ra tiếng, liều mạng ưỡn ʍôиɠ lên đung đưa, vách thịt trong tiểu huyệt xoắn chặt lấy thứ to lớn của anh. Nhưng ngay sau đó, anh đau đớn rêи lên, một dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy vào nơi sâu thẳm trong ɦσα ɦuyệt, chậm rãi chảy dọc theo vách tường thịt.

Đó là tϊиɦ ɖϊƈh͙ anh bắn ra.

Không ngờ anh sẽ bắn tinh nhanh vậy, Triệu Ngu đơ ra một lát, nhưng lại sợ kϊƈɦ thích lòng tự trọng của anh nên chỉ có thể giả vờ không nhận ra, định tranh thủ lúc anh chưa mềm xuống thì đưa đẩy thêm vài cái, giả vờ mình cũng cao trào. Nhưng lúc cô chuẩn bị cử động thêm lần nữa thì một giọt chất lỏng ấm áp rơi xuống trước ngực cô, sau đó là hai giọt, rồi ba giọt… hoàn toàn hòa vào nhau.

Nội y của cô đã bị cởi ra từ lâu, ngực gần như trần trụi, mà anh thì vùi đầu vào trong, cả người run rẩy và thấp giọng khóc thút thít.

Từ trước đến nay, Triệu Ngu chưa bao giờ thấy một Trang Diệp như vậy, yếu đuối, tủi thân, đau đớn, tuyệt vọng… Và còn rất rất nhiều cảm xúc khác. Những mặt mềm yếu này trước đây anh chưa bao giờ thể hiện ở trước mặt cô, bây giờ lại điên cuồng mà ngắn ngủi bộc lộ ra hết với cô, không giữ lại một chút tôn nghiêm nào.

Đưa tay vỗ nhẹ đầu anh, cô cũng không nói gì, chỉ biết im lặng ở bên cạnh anh như vậy.

Nhưng anh lại khóc đến mức không kiềm chế được, cuộn tròn trong lòng cô như một đứa trẻ bất lực, đôi tay nắm chặt ga giường, từng giọt nước mắt cứ thế mà rơi xuống: “Anh không có gì cả, cái gì cũng không có….”

Trong nháy mắt, nước mắt của Triệu Ngu cũng như vỡ đê, chảy ra từ khóe mắt, rơi xuống làm ướt ga trải giường. “Không đâu, anh còn có em, còn em mà…”

Đôi tay ôm chặt lấy anh, cô tựa cằm lên trán anh rồi nhẹ nhàng hôn tóc anh: “Có em đây, em vẫn luôn ở đây.”

Tiếng khóc của anh không dừng lại mà chỉ đưa đôi tay ôm chặt cô, mặt dán vào cần cổ cô, chân quấn lấy cả người cô.

Cũng không biết qua bao lâu, cả căn phòng mới yên tĩnh lại, người trong lòng vẫn không nhúc nhích, chỉ có hơi thở yếu ớt phả vào cần cổ cô.

Triệu Ngu nghĩ rằng anh khóc mệt nên đã ngủ rồi, rũ mắt nhìn xuống thì mới phát hiện anh vẫn còn mở mắt, nhưng hốc mắt đã sưng đỏ, đôi mắt vô hồn, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

“Trang Diệp.” Cô nhẹ giọng gọi anh, anh lại giống như chưa nghe thấy, không phản ứng lại.

“Trang Diệp.” Cô gọi lần nữa, cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên nhìn cô.

Nhìn ánh mắt mờ mịt của anh, cô đột nhiên xoay người lên, nằm trêи người anh rồi hôn xuống khuôn mặt anh.

Cô ʍút̼ rất mạnh mẽ, bao bọc môi và lưỡi của anh, rồi lại ɭϊếʍ, ʍút̼, cả người dính vào anh, nơi riêng tư cọ vào bụng anh, toàn bộ chất lỏng nhớp nháp đều dính trêи lớp lông.

Anh cứng lên rất nhanh, thứ giữa háng dựng đứng thẳng tắp, cọ vào bên trong đùi cô.

Triệu Ngu duỗi tay nắm lấy xong nhẹ nhàng vuốt ve, rồi lại mơn trớn phía trêи.

Anh run rẩy, thở hổn hển rồi nâng má cô lên và hôn cô.

“Trang Diệp, Trang Diệp…..” Cô rêи rỉ bên môi anh, đưa ʍôиɠ tìm ƈôи ȶɦịt của anh, vịn tay một chút rồi cắm vào.

Trang Diệp hừ một tiếng, cuối cùng cũng ôm eo cô nhấn xuống người mình, rồi lại trở mình đè cô xuống dưới, kéo hai chân cô vòng qua hông mình, vừa hôn cô vừa mạnh mẽ đâm chọc, bàn tay dùng sức xoa nắn ngực cô.

Triệu Ngu cong người, cuộn tròn ngón chân ôm chặt lấy lưng anh, phối hợp với tiết tấu của anh, nhả ra rồi nuốt vào.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ căn phòng chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề, sau khi men say đã hoàn toàn biến mất, bọn họ càng điên cuồng hơn, liều mạng đâm vào rút ra, hôn môi kịch liệt, tùy ý thay đổi tư thế, không ngừng làʍ ȶìиɦ.

Cô không biết mình đã cao trào bao nhiêu lần, anh cũng không rõ bản thân đã bắn ra bao nhiêu, cô chỉ biết rằng thân thể của hai người chưa hề tách khỏi nhau, từ tối đến sáng, từ lúc vệt nắng đầu tiên xuyên qua bức màn chiếu vào cho đến lúc bên ngoài cửa sổ tràn ngập ánh mặt trời.

Bọn họ dây dưa với nhau đã nhiều năm như vậy, từng yêu, từng hận, từng khóc, cũng từng cười, dần dần rời xa nhau, dần dần buông tay, đến cuối cùng vẫn không thể chạy thoát, buông tay cũng không xong.