Quy Lai (Trở Về)

Chương 28: Cao trào (Tiết Tử Ngang – H)




Hai mảnh cánh hoa ướt dầm dề bị môi lưỡi mềm mại dán chặt lên, từ trêи xuống dưới tới tới lui lui mà ɭϊếʍ ʍút̼, từng đợt mật dịch trào ra từ miệng huyệt, lại bị anh hút vào trong miệng một cách sắc tình, phát ra âm thanh “chóp chép”.

Triệu Ngu không nhịn được run rẩy và rêи rỉ, hai mắt rưng rưng nhìn người đàn ông đang nhẹ nhàng an ủi giữa hai chân cô.

Cô vẫn luôn cảm thấy, cho dù là nam hay nữ, kɧօáϊ cảm khi được khẩu giao phần lớn đều xuất phát từ tâm lý. Trong chuyện này, nếu có người cam nguyện thuần phục dưới thân bạn, dùng hết biện pháp lấy lòng, đem đến cho bạn cảm giác đạt được thành tựu thì nhất định sẽ khiến bạn bị mê muội.

Đặc biệt, người đàn ông kiên nhẫn vì cô mà ɭϊếʍ lại là một kẻ kiêu ngạo đầy trời như Tiết Tử Ngang.

“Ưm a…” Cả tâm lý lẫn sinh lý đều bị kϊƈɦ thích mạnh khiến cô rất nhanh liền kêu khóc tiết ra.

Nhưng dường như Tiết Tử Ngang còn chưa định kết thúc như vậy, đôi tay anh vẫn như cũ tách đùi run run rẩy rẩy của cô ra rộng hơn, môi lưỡi tiếp tục dán lên bắp đùi cô, thích thú uống thứ chất lỏng chảy ra từ nơi ấy của cô.

Hiện tại cơ thể cô đặc biệt mẫn cảm, bị anh tùy tiện chạm vào một cái liền run rẩy không ngừng. Thật vất vả chờ anh dời miệng đi, cô rốt cuộc cũng có thể thở dài nhẹ nhõm, ai ngờ ngón tay thon dài của anh lại không báo trước mà đâm vào miệng huyệt.

“A…” Thân mình cô kịch liệt rung động, lời nói cự tuyệt còn chưa nói ra liền cảm giác được hai ngón tay của anh thành thạo mà đâm tới một khối thịt nhỏ nhô lên trong vách huyệt cô.

Đó là nơi mẫn cảm nhất trong ɦσα ɦuyệt cô. Lần đầu tiên Tiết Tử Ngang làm cùng cô đã liền phát hiện, từ đó anh vẫn luôn luôn thường xuyên cố ý vòng quanh điểm này để trêu chọc cô.

“Đừng…” Ngón tay dài của anh ra ra vào vào trong thông đạo, lòng bàn tay từng chút từng chút một mà chà xát điểm mẫn cảm to lớn kia của cô. Triệu Ngu cảm thấy vừa căng lại vừa đau, bụng nhỏ như có loại ɖu͙ƈ vọng nào đó muốn bộc phát ra ngoài.

“Bảo bối, có phải thích nhất là anh chạm vào chỗ này của em không?” Giọng anh thâm trầm đến kỳ cục, đôi mắt nhuốm đầy tình ɖu͙ƈ mang theo ý cười: “Thoải mái không?”

Triệu Ngu cắn môi không nói lời nào, chính là bởi vì quá thoải mái nên cô mới cảm thấy không chịu nổi.

Cảm giác được hoa huyệt bắt đầu liều mạng khép mở, biết cô lại muốn cao trào, Tiết Tử Ngang đột nhiên rút ngón tay ra ngoài.

Bất chợt bị ngưng trong thời khắc mấu chốt như vậy, Triệu Ngu không khỏi nức nở ra tiếng, đôi mắt rưng rưng ấm ức mong mỏi mà nhìn anh.

Tiết Tử Ngang chỉ đắc ý cười cười, dừng một chút, anh lại một lần nữa ɭϊếʍ lên nơi riêng tư của cô. Lưỡi dài dọc theo khe thịt ma sát qua mấy lần, sau đó trực tiếp tiến vào miệng huyệt.

Triệu Ngu đột nhiên cong người lên, đôi tay gắt gao nắm chặt sô pha dưới thân, nhịp thở phập phồng.

Bắt chước động tác làʍ ȶìиɦ qua lại thọc vào rút ra mấy chục lần trong huyệt cô. Nghe được tiếng ngâm nga của cô ngày càng kịch liệt, lúc này Tiết Tử Ngang mới rút đầu lưỡi ra, ɭϊếʍ ʍút̼ lên phía trêи, ngậm lấy âm đế sưng to.

Đồng thời hai ngón tay anh cũng lần nữa xâm nhập vào tiểu huyệt, dùng phương thức như vừa rồi mà đưa đẩy quấy loạn, tiếp tục kϊƈɦ thích điểm G.

Hai nơi mẫn cảm nhất cơ thể cứ như vậy bị anh đồng thời chơi đùa vỗ về. Triệu Ngu muốn hỏng mất, thân thể run loạn lên, khóc kêu không ngừng, luồng nhiệt nóng trong bụng nhỏ ngày càng mãnh liệt.

“Không… Đừng… A a…” Lời nói xin tha vừa mới ra khỏi miệng, âm đế lại bị một lực hút thật mạnh hút vào, hai ngón tay trong hoa huyệt cũng nhanh chóng cọ xát lên khối thịt mềm nhô lên kia.

Tựa như rốt cuộc đã đến điểm giới hạn nào đó, Triệu Ngu thét lên chói tai, đồng thời một dòng dịch nóng trong suốt từ trong cơ thể phun trào ra, thẳng tắp bắn ở trêи mặt Tiết Tử Ngang.

Cô như một quả bóng xì hơi, trong nháy mắt xụi lơ trêи sô pha, chân tay vô lực, trong miệng cũng không phát ra bất cứ âm thanh gì, chỉ có bụng nhỏ vẫn như cũ run rẩy co rút từng đợt.

Cô biết, cô đã triều xuy.

Loại cảm giác này đã lâu rồi chưa có, cô cũng sắp quên mất rồi.

Như thể đã chết qua một lần, cũng như thể tất cả nước trong cơ thể đều bị vắt sạch ra ngoài, miệng đắng lưỡi khô, mệt mỏi không chịu nổi.

Nhưng trong lòng lại là nhẹ nhàng và sung sướиɠ.

Lau chất lỏng trêи mặt, Tiết Tử Ngang rốt cuộc ngồi dậy, vừa lòng mà nhìn cô: “Thoải mái không?”

Triệu Ngu chỉ đơn giản dùng hơi thở dồn dập và cơ thể liên tục rùng mình để trả lời câu hỏi của anh.

Anh ɭϊếʍ ɭϊếʍ ɖâʍ dịch bên miệng xong lại cúi người hôn môi và vành tai cô: “ɭϊếʍ đến em phun nước, nhất định rất thoải mái, đúng không? Em cái cô nàng ɖâʍ đãng này, sao lại nhiều nước như vậy chứ?”

Sắc mặt Triệu Ngu đỏ bừng, xấu hổ và giận dữ trừng mắt liếc anh một cái rồi sau đó quay mặt đi không nhìn anh nữa.

Anh cười cười trầm thấp, lôi kéo tay cô đến vật ở giữa háng anh: “Nghỉ ngơi đủ chưa? Anh muốn cắm vào, nếu như lần này lại không được đi vào, nó sẽ nổ mất.”

Cổ họng Triệu Ngu khô khốc, cũng lười nói chuyện, chỉ có thể nắm lấy ƈôи ȶɦịt của anh mà chậm rãi vuốt ve, giúp anh giải tỏa.

“Dùng tay không đã ghiền, phải dùng cái miệng nhỏ ở phía dưới của bảo bối cơ.” Tiết Tử Ngang xấu xa thổi khí vào trong tai cô. Thấy cô rụt thân mình né tránh, anh mới cười cười trở mình, vững vàng đè cô dưới thân, đỡ cự vật giữa háng đâm vào nơi mật đào của cô.

Liên tục trải qua hai lần cao trào cực kỳ kϊƈɦ thích, tiểu huyệt bây giờ mới bị lấp đầy vừa căng vừa đau, Triệu Ngu suýt chút nữa lại lên đỉnh lần nữa.

Biết cô hiện tại không thể chịu được sự tiến công quá mãnh liệt, Tiết Tử Ngang liền thong thả thọc vào rút ra, vừa đảo loạn trong hoa huyệt cô, vừa hôn lên khắp mặt cô.

“Anh… Khó chịu không?” Triệu Ngu bày vẻ mặt cảm động mà nhìn anh: “Có thể mau một chút, em không sao đâu.”

Tiết Tử Ngang cười: “Vậy anh đây làm thật nhanh nhé?”

Nghẹn nửa ngày như vậy, việc giao hoan chậm rì rì như vậy đương nhiên không thể thỏa mãn anh. Thấy Triệu Ngu gật đầu, anh liền lập tức không cố kỵ gì nữa, túm lấy eo cô rồi bắt đầu hung mãnh va chạm, mỗi một lần cắm vào đều vô cùng tàn nhẫn, vào bên trong rất sâu.

Nghe hơi thở thô nặng của anh, lại nhìn cái trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng kia, Triệu Ngu nhịn không được duỗi tay khẽ vuốt lên, si mê mà nhìn gương mặt đẹp trai của anh: “Mấy ngày nay, anh thật sự không hề…”

Như nghĩ đến việc gì đó, câu nói kế tiếp đột nhiên im bặt, cô cắn cắn môi, dời tầm mắt đi, không nhìn đến anh nữa.

Nhưng Tiết Tử Ngang đã hiểu rõ cô muốn hỏi cái gì.

Tốc độ thọc vào rút ra chậm lại, anh cúi người hôn lên môi cô, mềm nhẹ mà xoa nắn ngực cô: “Không hề chạm qua người khác.”

Trêи mặt lộ ra ý cười không thể che dấu được, đôi tay Triệu Ngu vòng lấy cổ anh, gắt gao ôm lấy, qua vài giây cô mới nhẹ giọng nói: “Em tin anh.”

Một tay Tiết Tử Ngang bế cô lên, để cô ngồi trêи đùi anh, dùng tư thế nữ trêи mà tiếp tục quấy loạn huyệt cô, cùng cô ôm hôn triền miên.

Anh đã nghẹn quá lâu, cũng muốn cô quá lâu rồi, vì thế chờ đến khi rốt cuộc phát tiết xong, Triệu Ngu đã mệt đến không thể nhúc nhích nữa, chỉ có thể mềm yếu mà nằm liệt ở trêи sô pha.

“Thể lực của em thế này là không được.” Tiết Tử Ngang nằm nghiêng bên người cô, một tay chống cằm nhìn cô, một tay khảy khảy sợi tóc bị nhiễm mồ hôi trêи trán cô: “Anh có mang theo quà tặng đến đây, muốn nhìn một chút hay không?”

Vẻ mặt cô kinh ngạc, nhưng rất nhanh tươi cười trêи mặt đã tan đi, trầm giọng nói: “Có phải rất đắt tiền hay không?”

Nếu quá đắt, cô liền từ chối.

Tiết Tử Ngang đương nhiên hiểu rõ ý tứ của cô, anh cười cười với cô rồi đi tới của lấy cái hộp từ trong vali ra và đưa cho cô: “Không đắt, em nhìn xem có thích hay không?”

Triệu Ngu nhìn logo trêи hộp, là một cái nhãn hiệu đồng hồ phổ biến, loại đồng hồ này chỉ được vài cái có giá mấy vạn đồng, còn phần lớn đều chỉ là mấy ngàn, thậm chí là mấy trăm, đối với người thường dùng đồ vật xa xỉ như anh mà nói, thật sự là rất rẻ.

Cô do dự mở hộp, bên trong là một cái đồng hồ màu đỏ rượu, kiểu dáng đơn giản, tinh xảo nhã nhặn, thật đúng là phong cách mà cô thích.

Không thấy cô tỏ thái độ gì, Tiết Tử Ngang thở dài một tiếng: “Nếu không thích, vậy em trả cho anh.”

“Em chưa nói không thích.” Thấy anh duỗi tay muốn lấy quà về, Triệu Ngu vội vàng ôm hộp vào trong ngực: “Đồ đã tặng sao có chuyện lấy lại?”

Nhìn bộ dạng vui mừng không nhịn cười được của cô, Tiết Tử Ngang đắc ý nhếch môi, bàn tay to chụp tới, mang cả người lẫn đồng hồ đều túm vào trong ngực: “Anh đeo vào giúp em.”