Quy Lai (Trở Về)

Chương 41: Nghiện




Đợi đến khi hai người bên ngoài đã rời đi được một lúc lâu, Thương Lục và Phí Hằng mới chui ra từ trong buồng vệ sinh chật hẹp.

May mắn lúc này là thời gian ăn cơm trưa, cũng không có quá nhiều người đi dạo phố ở tầng một. Bằng không, nếu có người nhìn thấy hai người đàn ông trưởng thành rủ nhau trốn vào WC nữ thì không biết sẽ hiểu lầm thành như thế nào.

Thấy sắc mặt Thương Lục không tốt lắm, Phí Hằng thở dài một tiếng: “Nếu cậu luyến tiếc cô ấy thì mau đoạt lại đi, đằng nào cậu cũng đâu có kém cạnh Tiết Tử Ngang.”

Thương Lục không đáp, im lặng mà đi, được một đoạn mới quay đầu nhìn hắn: “Mặc kệ ngày thường cậu lắm miệng đến mức nào, nhưng chuyện giữa tôi với cô ấy, đừng có nói cho ai khác biết.”

“Trong mắt cậu, tôi là loại người miệng rộng như vậy sao?” Phí Hằng bất mãn liếc anh một cái: “Nếu không phải sợ ông cụ non như cậu cô độc sống hết quãng đời còn lại, cậu cho là tôi nguyện ý đi quản chuyện vớ vẩn này của cậu chắc?”

Thương Lục nghe xong ngược lại hơi cười cười: “Tôi đã đính hôn rồi, và sau này sẽ kết hôn.”

“Cùng với vị Trình tiểu thư không biết chừng sẽ đội cho cậu vài cái nón xanh sao?” Phí Hằng cười nhạo một tiếng: “Tôi vẫn cảm thấy Triệu Ngu thuận mắt hơn nhiều.”

Thấy anh vẫn sắc mặt bình tĩnh, không nói một lời, Phí Hằng lại lắc đầu thở dài: “Tôi nhớ rõ có ai đó đã từng nói, trêи đời này chỉ tin tưởng mỗi tôi và Triệu Ngu, đáng tiếc lúc này chỉ còn lại một mình tôi. Hơn nữa, Triệu Ngu suy cho cùng vẫn ở bên cạnh Tiết Tử Ngang, mà Tiết Tử Ngang là ai cậu còn không rõ sao? Cậu tin trêи đời này có lãng tử biết quay đầu à?”

Nói đến đây, hắn còn rất đắc ý mà chỉ chính mình: “Này nhé, trước mặt cậu có một người đây, cậu tin lãng tử như tôi sẽ quay đầu sao? Đừng nói cậu không tin, tôi, con mẹ nó, cũng không tin.”

Thương Lục dừng chân nghỉ dưới bóng cây, nhìn nơi được cảnh sát bao vây vẫn còn đẫm vết máu kia, trước mắt lại hiện lên cảnh tượng, là Triệu Ngu vừa rồi cả người run rẩy và gương mặt nhợt nhạt không còn một chút máu của cô.

Ở bên anh 3 năm, những lần cô suy sụp có thể đếm ở trêи đầu ngón tay. Nhưng lần nào cô cũng cần một lượng lớn thuốc lá để bình ổn tâm tình.

Ngoài cái đó ra, cô còn cần tình ɖu͙ƈ.

Cũng có vài lần, cô chủ động ngồi trêи người anh, khiêu khích anh muốn cô.

Vậy thì bây giờ, cô cũng giống như lúc ở trêи người anh, ra sức vặn vẹo trước mặt Tiết Tử Ngang, hết lần này đến lần khác nói cậu ta làm cô sao?

Đứng một hồi lâu, Thương Lục mới quay đầu nhìn Phí Hằng: “Cậu quen biết rộng rãi, giúp tôi điều tra một người.”

Phí Hằng lúc nãy đứng cách toilet khá xa nên căn bản là không nghe được Thương Lục và Triệu Ngu nói cái gì. Hắn mới vừa không ngừng chửi rủa Tiết Tử Ngang, giờ lại nghe Thương Lục nói như vậy nên còn tưởng người anh nhắc đến là Tiết Tử Ngang.

“Tên kia thì có gì mà cần phải tra chứ? Lịch sử phong lưu đó của cậu ta, chỉ cần tùy tiện nghe ngóng là biết, tuyệt đối là còn phóng túng hơn so với tôi cậu có tin không?

Thương Lục đương nhiên không phải muốn điều tra Tiết Tử Ngang, người anh muốn tra là Triệu Ngu, hay nói đúng hơn, là Đường Hi.

Anh muốn biết tất cả những chuyện mà 3 năm trước cô đã trải qua, muốn biết cô đi theo Tiết Tử Ngang vì mục đích gì.

Nhưng anh còn chưa mở miệng, di động trong tay đã đổ chuông. Anh cúi đầu, là thư ký gọi tới.

“Thương tổng, vừa nãy anh không có ở đây, Chủ tịch đã ra quyết định. Ông ấy nói từ hôm nay hạng mục BTD sẽ giao cho Thương Sâm tổng phụ trách, chúng ta… Chúng ta không có tư cách nhúng tay vào.”

Nghe thanh âm truyền đến trong điện thoại, các khớp tay của Thương Lục dần dần siết chặt.

Nữ thư kí quá mức kϊƈɦ động, giọng nói đã mang theo tiếng nức nở: “Chúng ta thức đêm đẩy nhanh tiến độ lâu như vậy, dựa vào cái gì mà nói nhường là phải nhường? Thương tổng, điều này không công bằng, dựa vào cái gì chứ? Anh đến nói với chủ tịch đi, đây là tâm huyết của tất cả chúng ta mà.”

Thấy Thương Lục sững sờ, đứng tại chỗ bất động nửa buổi, Phí Hằng tò mò đến bên cạnh anh, lại thấy sắc mặt anh trắng bệch, ánh mắt càng lạnh lẽo đến cực điểm.

“Sao vậy? Công ty xảy ra chuyện hả? Hay là nhà cậu lại có vụ gì nữa?”

Yên lặng nhìn chằm chằm Phí Hằng vài giây, Thương Lục bỗng nhiên mở miệng: “Chuyện của tôi, cậu đừng có xen vào, bằng không có ngày tôi thua không ngóc đầu dậy được, cậu sẽ phải cùng tôi đồng quy vu tận*.”

*đồng quy vu tận: cùng chết, cùng bị hủy diệt

Phí Hằng khẽ cắn môi: “Lại là tên tiểu súc sinh Thương Sâm kia chèn ép cậu đúng không? Con mẹ nó, hắn có hiểu thế nào là tình anh em không hả?”

Thương Lục cười lạnh: “Bọn họ nếu có tình anh em thì 3 năm trước đã không muốn mạng của tôi.”

Nhìn bóng dáng kiên định của anh, Phí Hằng nhanh chân bước theo: “Vậy… Chuyện vừa rồi cậu muốn tôi đi điều tra Tiết Tử Ngang…?”

“Không cần nữa.”

Triệu Ngu không về công ty làm việc. Cô nói với Tiết Tử Ngang là mình không thoải mái nên muốn trở về nghỉ ngơi. Tiết Tử Ngang không yên tâm để cô lái xe một mình, thế là anh tự mình đưa cô về khu chung cư. Nhưng anh còn có một vị khách quan trọng cần gặp, không thể ở lại cùng với cô được.

Sau khi giả vờ ngủ để lừa Tiết Tử Ngang rời đi, cô rất nhanh đã đứng dậy khỏi giường.

Trước mắt vẫn là mảng máu tươi đỏ đến nhức mắt kia, trong mũi cũng truyền đến mùi máu tanh tưởi, nồng đến mức khiến cô muốn nôn ra. Nhưng úp mặt vào bồn cầu nửa buổi cô cũng không nôn ra được gì cả.

Cô muốn hút thuốc, muốn đến điên rồi.

Cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ này, so với hôm nhìn thấy Trang Diệc Tình ở tiệm lễ phục còn mãnh liệt hơn gấp mấy trăm lần.

Nhưng căn hộ của cô không có thuốc lá, cô sợ Tiết Tử Ngang phát hiện. Tiết Tử Ngang không hút thuốc lá, càng không thích phụ nữ hút thuốc lá.

Vì thế, cô cả dép lê cũng chưa kịp đổi đã chạy xuống cửa hàng tiện lợi ở dưới tầng, mua thuốc lá và bật lửa, Triệu Ngu không đợi được đến lúc quay về căn hộ mà đã ẩn mình dưới hàng hiên đen nhánh và hút thuốc.

Hút xong 3 điếu thuốc, cô rốt cuộc cũng cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.

Nhưng rất nhanh, thân thể cô lại cảm thấy trống rỗng. Cô cực kì muốn cùng người khác làʍ ȶìиɦ, muốn được lấp đầy, nhưng là một người bằng xương bằng thịt chứ không phải gậy mát xa lạnh băng vô tri vô giác.

Cô biết mình không bị nghiện, nhưng lúc này đúng là thân thể cô không chịu nghe theo sự điều khiển của lý trí.

Cô lại không thể đi tìm Tiết Tử Ngang, bởi vì ngay từ ban đầu cô đã nói dối. Tiết Tử Ngang tự cho là mình nhớ rất rõ kỳ sinh lý của cô, nghĩ rằng mấy ngày này cô đến ngày rớt dâu, thế nên cô đành chịu.

Cô lúc này không có cách nào làʍ ȶìиɦ với Tiết Tử Ngang.

Vậy thì đi tìm ai đây?

Một người lạ sao? Cô chưa nghĩ đến, cũng không muốn, cô càng sợ nguy hiểm hơn.

Thương Lục thì sao? Cô lấy di động ra, tìm được dãy số hôm đính hôn anh gọi tới, đầu ngón tay do dự trêи màn hình nửa buổi, cuối cùng vẫn không gọi đi. Quan hệ của bọn họ đã kết thúc, không nên có bất kì liên quan nào nữa.

Hay là đi tìm Kỷ Tùy? Vẫn chưa tới bước đó, Kỷ Tùy không phải là người tùy tiện, cô làm vậy chỉ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Sau khi hút thêm một điếu thuốc, cô trở lại căn hộ của mình. Vội vàng thay quần áo, cầm theo hộp bao cao su rồi ra ngoài và trực tiếp lái xe đến dưới tầng công ty của Hứa Thừa Ngôn.

Cô đã hỏi qua Lư Bân, Hứa Thừa Ngôn đang ở công ty.

Tuy rằng theo kế hoạch quyến rũ của cô, hiện tại vẫn chưa phải lúc chủ động đưa tới cửa, nhưng chung quy là cô chờ không kịp.

Cô gửi cho Hứa Thừa Ngôn một tin nhắn:【Tôi ở dưới tầng, muốn làm anh.】

Vừa mới gửi đi, cô lại thêm một câu:【Cho anh 10 phút, không đến thì tôi đi tìm trai bao.】

Cô không đảm bảo người đàn ông này sẽ đến, nhưng cô chắc chắn, nếu anh không tới, cô thật sự sẽ dùng tiền để giải quyết.