Quy Lai (Trở Về)

Chương 43: Diễn cảnh khóc




Triệu Ngu từ từ tỉnh lại trêи ghế lái.

Cô chỉ ngủ một tiếng đồng hồ, khi chuông báo vang lên thì cô nhất định phải về nhà.

Cô phải về căn hộ của mình trước khi Tiết Tử Ngang tan tầm, hủy diệt tất cả dấu vết, đặc biệt là mùi khói thuốc và hơi thở làʍ ȶìиɦ nồng đậm ở trêи người.

Hứa Thừa Ngôn đến cuối cùng vẫn là Hứa Thừa Ngôn, anh không chăm sóc cô như Tiết Tử Ngang, cũng không dịu dàng hòa nhã như Thương Lục, giống hệt như câu nói “tới thì cởi quần, đi thì mặc quần.”

Thậm chí anh cũng không thỏa mãn cô hoàn toàn.

Với trạng thái đó của Triệu Ngu, làm một lần chắc chắn không đủ. Hứa Thừa Ngôn biết nhưng anh chỉ thong thả giải quyết cho nửa thân dưới của mình rồi rời đi.

Triệu Ngu biết rõ anh là cố ý.

Cũng may tuy rằng thân thể vẫn trống rỗng như cũ, nhưng trận làʍ ȶìиɦ quá mức kịch liệt kia làm cả người cô mệt mỏi, thế cho nên mới miễn cưỡng có thể ngủ.

Cô mơ thấy rất nhiều giấc mộng hỗn loạn, có hồi ức lúc bé, có hồi ức khi lên đại học, còn có một chút hư vô mờ mịt khiến cô không nhìn rõ rốt cuộc là hình ảnh gì.

Thật may mắn cho cô là cảnh tượng khủng bố nhất ấy đã không xuất hiện ở trong giấc mơ, nếu không thì cảm xúc của cô chỉ sợ còn dữ dội hơn so với trước khi làʍ ȶìиɦ với Hứa Thừa Ngôn.

Chờ cô bình tĩnh lại, trêи đường lái xe về nhà, cô mới cảm thấy mình hôm nay vẫn là quá xúc động rồi.

Cô không nên tới tìm Hứa Thừa Ngôn, cô hẳn là lại trêu chọc khẩu vị của người đàn ông kia, ít nhất cô nên dụ anh chủ động tới ngủ với mình mà không phải để cô dễ dàng đưa tới cửa.

Dù sao thì với phần lớn mọi người, đồ vật mình càng không chiếm được thì sẽ càng khao khát, đến khi thực sự nắm giữ nó trong tay thì sẽ không biết thế nào là quý trọng.

Tất cả là vì cô không kiềm chế được cảm xúc của mình. Thực ra lúc cô ở bên cạnh Thương Lục, cô không sợ mất không chế ở trước mặt anh, thậm chí ngẫu nhiên cũng sẽ hưởng thụ cảm giác ấm áp từ trêи người anh. Nhưng lúc này, cô không thể để bất kì thứ gì quấy nhiễu tâm trí của mình.

Có lẽ cô nên đi tìm bác sĩ tâm lý?

Nhưng bệnh của cô, bác sĩ tâm lý có thể chữa khỏi sao? Hơn nữa, cô cũng không thể nào tìm một người xa lạ, kể cả đó có là bác sĩ đi chăng nữa.

Bác sĩ tâm lý ư…

Triệu Ngu nhớ rõ trước kia khi điều tra tư liệu của Kỷ Tùy, trêи đó có ghi anh xin xuất ngũ sớm, sau đó có một khoảng thời gian anh tới tìm bác sĩ tâm lý.

Lúc đang rửa xe ở tiểu khu bên cạnh, cô bỗng lấy điện thoại ra nhắn cho Kỷ Tùy một cái tin nhắn WeChat:【 Anh có biết bác sĩ tâm lý đáng tin nào không? 】

Kỷ Tùy: 【 Xảy ra chuyện gì sao? 】

Triệu Ngu: 【 Không có gì, gần đây tôi bị mất ngủ, có thể là do áp lực quá lớn, muốn tìm người tâm sự.】

Triệu Ngu: 【 Tôi mới về nước không lâu, lại không biết rõ Đông Hải lắm, cũng không muốn để bạn trai của tôi biết, nên tôi mới hỏi anh.】

Vài phút sau Kỷ Tùy gửi WeChat cho cô một cái danh thϊế͙p͙:【 Tôi đã nói qua với anh ta, nếu không có thời gian thì cô có thể nhắn tin trêи mạng cho anh ta trước.】

Rất nhanh sau đó anh lại hỏi một câu:【 Cô thật sự không có việc gì chứ? 】

Sáng nay còn nhiệt tình giới thiệu bạn gái cho anh, buổi chiều đột nhiên nói muốn gặp bác sĩ tâm lý, như thế nào cũng cảm thấy điều khác thường.

Triệu Ngu đang nghĩ nên trả lời như thế nào thì Tiết Tử Ngang đã gọi điện tới, nói Tiết Trạm làm ông già trong nhà tức đến nhập viện, anh không thể tới với cô, bảo cô chú ý thân thể của mình.

Cúp điện thoại, cúi đầu nhìn bộ dạng chật vật của mình, Triệu Ngu bỗng dưng đổi ý, cũng không vội về tắm rửa để tiêu hủy chứng cớ, ngược lại trả lời tin nhắn của Kỷ Tùy:【 Không sao, tôi chỉ muốn tìm người kê cho mình vài liều thuốc ngủ, vậy để tôi liên hệ với vị bác sĩ kia, không biết buổi tối anh ta có khám bệnh không?】

Thực ra đáp án rất rõ ràng, vào giờ đó thì các bác sĩ khác có thể sẽ tiếp vì bác sĩ phẫu thuật không thể tan tầm đúng giờ được, nhưng bác sĩ tâm lý thì bình thường sẽ không có tình huống này xảy ra.

Quả nhiên Kỷ Tùy đáp:【Nửa tiếng nữa anh ta tan tầm, bây giờ mà hẹn lịch sợ là hơi vô duyên.】

Mãi không thấy Triệu Ngu trả lời, Kỷ Tùy trực tiếp gọi điện thoại: “Cô không sao đó chứ?”

“Không sao đâu.”

Giọng nói của Triệu Ngu có chút khàn khàn, thanh âm giống như là vứa lén khóc xong: “Cảm ơn anh, trước để tôi thêm WeChat của anh ta đã rồi hẹn ngày mai gặp anh ta.”

“Triệu Ngu.”

Kỷ Tùy hình như có chút do dự, dừng vài giây xong mới nói: “Chúng ta cũng coi như bạn bè, nếu cô có gì cần giúp thì cứ nói với tôi.”

Triệu Ngu khịt mũi, nghẹn ngào hai tiếng, sau đó không nói gì.

Có âm thanh ngoài đường truyền tới, Kỷ Tùy nghe thấy liền hỏi: “Cô đang ở ngoài sao? Sáng nay không phải còn mới đi làm sao?”

Triệu Ngu thở dài một tiếng: “Tan tầm sớm.”

Dừng một chút cô mới cẩn thận mở miệng: “Anh có thể… Có thể cho tôi ở nhờ một đêm được không? Tôi không mang theo CMND, không thuê khách sạn được.”

“Được.”

Kỷ Tùy không do dự liền đồng ý: “Cô ở đâu? Có cần tôi tới đón cô không?”

“Không cần đâu, lúc đi tôi có lái xe. Ừm… Tôi ở dưới bãi đỗ xe chờ anh.”

“Được, tôi cũng sắp hết giờ làm rồi.”

Triệu Ngu chạy xe đến trước tiểu khu của Kỷ Tùy, tìm chỗ đậu xe cho xe từ nơi khác đến, dựa vào ghế lái nhám mắt nghỉ ngơi.

Đang mơ màng ngủ, cửa sổ bị gõ mấy tiếng, cô mở mắt ra liền thấy Kỷ Tùy ở bên ngoài.

Mê mang nhìn anh trong chốc lát, cô mới mở cửa xe: “Sao anh biết tôi ở đây?”

“Nơi này chỗ nào đỗ xe cũng mất phí, vừa đúng lúc tôi đỗ xe ở trêи lầu.”

Cô vẫn còn mặc cái váy bởi vì làʍ ȶìиɦ kịch liệt mà có chút nhăn nhúm, trêи váy thậm chí còn có dấu vết tϊиɦ ɖϊƈh͙, cổ áo bị kéo trễ để lộ da thịt, còn có một vết cào đỏ chói, là Hứa Thừa Ngôn khi bóp ngực cô không cẩn thận tạo ra.

Mà trêи người cô nồng nặc mùi thuốc lá cùng hơi thở ɖâʍ mỹ. cô vừa bước xuống xe Kỷ Tùy đã cảm nhận được. Lại thấy mặt cô không còn một giọt máu, đôi mắt đỏ ửng, thanh âm nghẹn ngào, Kỷ Tùy không cần mở miệng hỏi cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Anh đương nhiên cũng không thể bất lịch sự mà đi hỏi cái vấn đề này, thế cho nên chỉ có thể giả bộ như chưa thấy gì hết, anh dẫn cô đến thang máy và vào nhà.

“Cô ngồi đi, tôi lấy nước cho cô.”

“Cảm ơn.”

Đưa cho cô cốc nước ấm, Kỷ Tùy lại hỏi: “Ăn cơm chưa? Đúng lúc tôi cũng chưa ăn, chuẩn bị nấu cơm tối, cô có muốn ăn cùng tôi không?”

Triệu Ngu gật đầu, do dự hỏi: “Có thể cho… Tôi mượn phòng tắm tắm rửa một chút được không? Tôi…”

“Được chứ.”

Thấy cô không có quần áo để thay, Kỷ Tùy còn về phòng mình tìm cho cô một bộ quần áo ở nhà của mình: “Có lẽ là hơi rộng một chút, cô cố chịu nha.”

Hốc mắt cô đã hơi ướt nhưng vẫn kiên quyết chịu đựng, gắng sức nặn ra một nụ cười: “Lần trước đã làm phiền anh, lần này lại… Thật sự xin lỗi anh, vốn là tôi định đi tìm chị Thi Vũ nhưng bộ dạng hiện tại của tôi… Tôi không muốn Tiêu Tiêu nhìn thấy bộ dạng tôi lúc này.”

Cúi đầu nhìn bản thân chật vật, nước mắt cô rốt cuộc không khống chế được mà tích tụ lại rơi xuống.

Kỷ Tùy rút khăn giấy đưa cho cô xong không nhịn được hỏi: “Là anh ta bắt nạt cô?”

Triệu Ngu vội vàng lắc đầu: “Không phải, không có, anh ấy không có bắt nạt tôi, anh ấy là bạn trai của tôi, anh ấy muốn tôi làm gì cũng được, chỉ là do tôi… Suy nghĩ nhiều.”

Kỷ Tùy ngồi xuống bên cạnh cô: “Triệu Ngu, trong quan hệ nam nữ cần tôn trọng lẫn nhau, cô không muốn, cậu ta cũng không thể bắt ép cô.”

Triệu Ngu tiếp tục lắc đầu: “Anh ấy không có bắt ép tôi, là tôi tự nguyện, vì anh ấy làm cái gì tôi cũng nguyện ý, chỉ là… Chỉ là anh ấy cứ như vậy, làm tôi cảm thấy… Tôi chỉ là công cụ để anh ấy phát tiết.

Lần trước ở bãi đỗ xe, là lần mà anh nhìn thấy đó, kỳ thật không phải tôi cãi nhau với anh ấy, chúng tôi chỉ là… Anh ấy uống nhiều quá, gọi tôi tới đón, nhưng anh ấy một câu cũng không nói liền ở trêи xe làm tôi…

Hôm nay cũng như vậy, tôi tâm tình không tốt nói muốn chia tay với anh ấy, nhưng anh ấy vẫn… Không báo một tiếng đã làm luôn, làm xong cũng không nói một lời với tôi mà liền rời đi, tôi cũng không biết rốt cuộc tôi đối với anh ấy là cái gì.”

Nhìn cô khóc không thành tiếng, Kỷ Tùy trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ tiếp tục rút khăn giấy đưa cho cô.

——

Tiết Tử Ngang: Vợ à, thanh danh của tôi cứ như vậy mà bị em bôi nhọ.

Triệu Ngu: Lời em nói ít nhất cũng có một nửa là thật, không phải sao?

Tiết Tử Ngang: Cái tên trứng thối Hứa Thừa Ngôn, rõ ràng là anh làm, dựa vào đâu mà lại đổ hết lên đầu tôi?

Hứa Thừa Ngôn: Cũng không phải là tôi đổ cho cậu, liên quan gì tới tôi.