Cũng không biết Lạc Thanh Hàn đã đứng đó bao lâu.
Từ vẻ mặt u ám của hắn có thể chắc chắn hắn đã thấy cảnh Sở Kiếm ôm Hề Hề vừa rồi.
Tiêu Hề Hề không khỏi rụt cổ lại.
Nhưng ngay sau đó nàng thẳng lưng lên.
Nàng không làm gì sai, nàng và tiểu sư đệ chỉ đơn thuần ôm một cái, có gì phải chột dạ chứ?!
Bảo Cầm đứng bên cạnh thấy cảnh này, thầm toát mồ hôi lạnh thay Quý phi nương nương nhà mình.
Nàng thầm cầu nguyện, mong Quý phi nương nương thông minh một chút, lúc này đừng lấy cứng chọi cứng, khi đối mặt với nam nhân đang ghen, quá mạnh mẽ sẽ chỉ làm hiểu lầm nhiều thêm, lấy nhu khắc cương mới là cách hiệu quả nhất!
Bảo Cầm dùng sức nháy mắt với Quý phi, hi vọng Quý phi sẽ nhận được ám hiệu của nàng.
Tuy nhiên, máy thu tín hiệu của Tiêu Hề Hề như đang đình công, hoàn toàn không nhận được tín hiệu mắt từ Bảo Cầm.
Đối diện với ánh mắt u ám của Lạc Thanh Hàn, Tiêu Hề Hề bày ra tư thế tự tin, đương nhiên nói.
"Nhìn gì mà nhìn? Là đệ ấy chủ động ôm ta trước, không liên quan đến ta!"
Bảo Cầm sửng sốt.
Tuy nàng nói thật, nhưng nàng không do dự nói ra khiến mọi người có cảm giác nữ nhân này rất cặn bã.
Lạc Thanh Hàn "Nàng có thể tránh y."
Tiêu Hề Hề "Ta rất muốn tránh, nhưng đệ ấy quá nhanh, ta chưa kịp phản ứng gì đã bị đệ ấy ôm chặt. Chàng đừng có dùng ánh mắt đó nhìn ta, tuy thân thể của ta bị người khác ôm, nhưng trong tim ta yêu nhất vẫn luôn là chàng!"
Lạc Thanh Hàn "......"
Bảo Cầm im lặng che mặt, không nhìn tiếp được nữa.
Đây là nữ nhân duy nhất trên đời tự tin cặn bã với Hoàng đế như vậy!
Khóe miệng Lạc Thanh Hàn hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười khó phân biệt thật giả.
"Thế sao?"
Tiêu Hề Hề gật đầu "Phải phải! Ta yêu chàng như chuột yêu gạo!"
Lạc Thanh Hàn chậm rãi đi về phía nàng "Yêu không phải chỉ dùng miệng nói, nàng phải biểu hiện cho ta thấy."
Cách thể hiện tình yêu của Tiêu Hề Hề là chia sẻ món ngon.
Nàng chuẩn bị đưa bánh hoa mai trong tay ra thì Lạc Thanh Hàn đã nghiêng người hôn nàng.
Bảo Cầm lập tức cúi đầu, lặng lẽ lui ra ngoài.
Sáng hôm sau.
Phương Vô Tửu đến bắt mạch cho Tiêu Hề Hề.
Y ấn đầu ngón tay lên cổ tay của Hề Hề cảm nhận mạch đập.
Tiêu Hề Hề có hơi bất an.
Chẩn mạch xong, nàng liền hỏi "Chuyện tiểu sư đệ đi hôm qua, huynh biết không?"
Phương Vô Tửu "Biết."
Tiêu Hề Hề còn muốn nói thêm, lại bị Phương Vô Tửu cắt ngang.
Y trầm giọng hỏi "Có phải hôm qua muội xem bói không?"
Tiêu Hề Hề vội phủ nhận "Không có!"
Phương Vô Tửu nhìn nàng chăm chăm, ánh mắt kiên định sắc bén.
"Mạch của muội yếu hơn hôm qua, hôm qua chắc chắn đã xem bói, muội coi lời cảnh cáo của ta như gió thoảng bên tai phải không?"
Tiêu Hề Hề rụt cổ, ấp úng giải thích "Ta ... ta chỉ tùy tiện xem một quẻ, hơn nữa cũng không thấy thân thể khó chịu chỗ nào cả."
Phương Vô Tửu "Nếu muội thấy lời ta nói không quan trọng, vậy ta cũng không cần lo chuyện của muội nữa."
Nói xong y định bỏ đi.
Tiêu Hề Hề vội nắm tay áo của y cầu xin.
"Ta sai rồi, Đại sư huynh đừng giận mà."
Phương Vô Tửu lạnh lùng nói "Đây là chuyện của muội, tại sao ta phải giận?"
Tiêu Hề Hề "Ta biết huynh muốn tốt cho ta, ta không nên cãi lời huynh, nhưng ta thật sự rất muốn giúp mọi người. Tình hình bây giờ ngày càng phức tạp, chúng ta biết rõ người Thiên Môn đang âm thầm gây chuyện, nhưng làm sao cũng không bắt được bọn chúng, ta thấy rất bất an, ta sợ nếu cứ để mặc mọi chuyện phát triển như thế, tình hình sẽ ngày càng bất lợi cho chúng ta."
Phương Vô Tửu bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt sâu như biển.
Tiêu Hề Hề kéo tay áo y lắc nhẹ, giống như khi nàng còn nhỏ, mỗi lần nàng phạm lỗi sẽ kéo kéo tay áo y làm nũng xin tha.
"Đại sư huynh, ta sai rồi, sau này ta không dám nữa."
Phương Vô Tửu "Lần nào muội cũng nói như vậy, nhưng chưa bao giờ sửa."
Tiêu Hề Hề cười nịnh nọt "Lần này ta nhất định sẽ sửa!"
Phương Vô Tửu bất lực thở dài "Hy vọng lần này muội có thể giữ lời."
Nhiều năm như vậy, y đã quen dung túng sư muội, dù biết nha đầu này hay thất hứa nhưng vẫn không kiềm được dung túng sư muội.
Tiêu Hề Hề thấy Đại sư huynh không giận nữa, trong lòng nhẹ nhõm hơn.
Nàng đẩy tách trà tới trước mặt y, cười rạng rỡ.
"Mới Đại sư huynh dùng trà, đây là trà hoa cúc cẩu kỷ mà huynh thích nhất."
Phương Vô Tửu cầm tách trà nhấp một ngụm, xem như chuyện này đã qua.
Y hỏi "Hôm qua muội bói được gì?"
Tiêu Hề Hề cẩn thận quan sát y trước, thấy nét mặt y bình tĩnh ôn hòa, không có tức giận, mới thành thật trả lời.
"Ta bói được Quản Doanh là người Thiên Môn, ông ta còn có một sư phụ, sư phụ kia hình như là người Thiên Môn, địa vị rất cao."
Nàng ngừng một chút, cẩn thận bổ sung.
"Sư phụ của ông ta không tầm thường, không chỉ biết thiên nhãn, còn phát hiện sự tồn tại của ta."
Phương Vô Tửu biết nàng làm sao xem bói cho người khác, đương nhiên biết nàng sẽ nảy sinh hiệu ứng đồng cảm với người khác trong quá trình xem bói, nàng nhờ vào hiệu ứng đồng cảm này để cảm nhận mọi thứ mà đối phương cảm nhận được, mà đối phương và những người xung quanh không hề phát giác.
Nhưng bây giờ xuất hiện một người có thể phát hiện ra sự tồn tại của nàng.
Trước đây chưa từng xảy ra chuyện này.
Sắc mặt Phương Vô Tửu trở nên nghiêm nghị, trầm giọng hỏi.
"Muội có thấy được tướng mạo người đó không?"
Tiêu Hề Hề lắc đầu "Người đó trông rất mơ hồ, không thể nhìn rõ, nhưng nghe giọng thì có thể đoán người đó là nam, tuổi tác không còn trẻ, ít nhất cũng phải năm sáu mươi tuổi."
Phạm vi của những ông lão ở độ tuổi năm sáu mươi tuổi quá rộng, trên đời có vô số người đáp ứng được điều kiện này.
Tiêu Hề Hề biết rõ điểm này, nên không mong đợi có thể tìm được người dựa trên manh mối này.
Nàng nói tiếp "Hôm qua ta tìm được tung tích chính xác của Quản Doanh, ông ta đang ở thành Phù Phong, bây giờ hẳn là ông ta đã bỏ trốn, nhưng nếu chúng ta phái người đến huyện Song Ngư tìm kiếm, có lẽ sẽ tìm được một số manh mối."
Tuy nhiên, lúc Phương Vô Tửu nghe thấy ba từ thành Phù Phong, ánh mắt y hơi thay đổi.
Ký ức như chợt bị kéo về nhiều năm về trước, lúc đó y mới bốn tuổi, phụ mẫu dẫn y rời thành đi chơi tiết thanh minh, nắng vừa phải, gió nhè nhẹ, chuông đồng treo trên xe ngựa kêu leng keng.
Y không muốn ngồi yên trong xe ngựa, nhất quyết nằm bò trên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Y thấy ba chữ "thành Phù Phong" được viết trên cổng thành ở phía sau.