Lạc Thanh Hàn nhanh tay ôm lấy nàng, lo lắng hỏi.
"Nàng sao vậy? Có chỗ nào không khỏe?"
Tiêu Hề Hề lắc đầu "Không sao, đứng dậy hơi nhanh nên hơi chóng mặt, bây giờ đỡ rồi, chúng ta đi thôi."
Lạc Thanh Hàn cau mày nhìn nàng, xác định nàng không sao, mới yên tâm một chút.
Hai người vừa ra khỏi điện Nghị Sự, lập tức nhìn thấy năm Các lão đang đợi ngoài cửa.
Năm Các lão hiển nhiên không ngờ sẽ gặp Quý phi ở đây, ai nấy sững người rồi chắp tay hành lễ.
"Vi thần bái kiến Hoàng thượng, Quý phi nương nương."
Lạc Thanh Hàn hoàn toàn không muốn giải thích nguyên nhân Quý phi xuất hiện ở đây, hắn kéo nàng vào trong long xa, nhẹ giọng nói "Đến ngự thư phòng."
Long xa vững vàng tiến về phía trước, theo sát phía sau là năm Các lão.
Trên đường đi, năm Các lão lén trao đổi ánh mắt, thắc mắc tại sao Hoàng đế thượng triều còn dẫn theo Quý phi? Lẽ nào Hoàng đế thật sự sủng ái Quý phi đến mức không muốn xa nhau một giây phút nào sao?
Nếu đúng là vậy thì không phải chuyện tốt.
Vì lý do này, năm Các lão có hơi lo lắng.
Lúc đến ngự thư phòng, Tiêu Hề Hề được sắp xếp ở phòng trong nghỉ ngơi, Hoàng đế và năm Các lão tiếp tục nghị sự.
Hoàng đế vẫn như trước, xử lý chính sự quyết đoán, hiệu quả công việc không hề bị ảnh hưởng bởi sự có mặt của Quý phi, ngược lại là năm Các lão luôn liếc về phía phòng trong, giống như đang lo Quý phi có nhân cơ hội này gây chuyện gì không.
Kết quả ,mãi đến giờ nghỉ trưa, Quý phi không xuất hiện lần nào.
Từ đầu đến cuối, nàng an tĩnh ở trong phòng, không gây ra một tiếng động nào.
Nếu năm Các lão không tận mắt nhìn thấy Quý phi vào phòng trong, bọn họ còn nghi ngờ phòng trong có người hay không.
Năm Các lão được đưa đến noãn các nghỉ ngơi ăn uống.
Bọn họ rửa tay, ngồi quanh bàn, vừa ăn vừa trò chuyện.
Nội dung trò chuyện liên quan đến Quý phi.
Bọn họ không hiểu tại sao Hoàng đế thượng triều còn dẫn theo Quý phi?
Vốn bọn họ nghi ngờ Quý phi muốn nhân cơ hội can dự triều chính, thậm chí bọn họ đã chuẩn bị xong, chỉ cần Quý phi dám can chính, năm Các lão dù có liều mạng cũng phải ngăn nàng lại.
Kết quả, Quý phi an tĩnh ở phòng trong suốt cả buổi sáng.
Đừng nói can chính, nàng thậm chí còn không gây ra tiếng động.
Điều này khiến năm Các lão khó hiểu hơn.
Rốt cuộc Quý phi muốn làm gì? Nàng đang âm mưu gì ở phòng trong?
Thật ra không chỉ có năm Các lão, cả Lạc Thanh Hàn cũng có hơi lo lắng, hắn sợ Hề Hề không vui khi bị ép đến ngự thư phòng.
Đặc biệt sáng nay Hề Hề không gây ra tiếng động nào, cứ ngồi im trong phòng, bộ dạng như đang hờn dỗi.
Lạc Thanh Hàn vừa đang nghĩ cách làm sao an ủi tâm trạng của Hề Hề, vừa đi vòng qua bức bình phong, chậm rãi đi vào phòng trong.
Kết quả làm hắn sững người.
Lúc này, Tiêu Hề Hề đang nằm trên giường, tứ chi dang rộng, đầu nghiêng sang một bên, miệng hơi hé, một dòng chất lỏng trong suốt như pha lê chảy xuống từ khóe miệng dính lên một góc gối.
Vì tư thế ngủ quá buông thả nên váy của nàng bị vén lên đến hông, để lộ chiếc quần bông màu hồng mặc bên trong.
Quần bông này do Chiết Chi may riêng cho Quý phi, bên trong có nhồi bông, cực kỳ dày dặn, có tác dụng giữ ấm rất tốt!
Dù là Quý phi nương nương được sủng ái nhất trong hậu cung cũng phải mặc quần bông vào mùa đông.
Đối với Hề Hề, phong cách và độ ấm thì đương nhiên vế sau quan trọng hơn!
Lạc Thanh Hàn im lặng nhìn cảnh trước mắt.
Vừa nãy chắc chắn là đầu hắn úng nước rồi nên mới lo Hề Hề hờn dỗi.
Nữ nhân này chỉ cần có thứ để ăn, có nơi để ngủ, thì ở đâu cũng thấy thoải mái.
Lạc Thanh Hàn gọi Hề Hề dậy.
Lúc Tiêu Hề Hề ngồi dậy, trên miệng vẫn còn nước dãi.
Bệnh sạch sẽ của Lạc Thanh Hàn lại phát tác, thật sự không nhìn được nữa, dùng khăn lụa lau khóe miệng nàng, sai người thay gối dính đầy nước dãi.
Hắn mặt không biểu cảm hỏi "Nàng ngủ suốt buổi sáng à?"
Tiêu Hề Hề dụi dụi mắt, ậm ừ "Đúng vậy."
Lạc Thanh Hàn "Ngủ lâu như vậy không thấy khó chịu sao?"
Tiêu Hề Hề "Chẳng những không khó chịu, ngược lại thấy rất thoải mái!"
Nàng cong khóe miệng cười ngu ngơ thích thú.
"Giường này thoải mái lắm, nằm rất êm, ta vừa nằm lên là không kiềm được cơn buồn ngủ."
Sự lo lắng của Lạc Thanh Hàn hoàn toàn không cần thiết.
Hắn ôm tâm trạng khá vi diệu nói "Nàng vui là được."
Hai người cùng nhau ăn trưa.
Tiêu Hề Hề hỏi Lạc Thanh Hàn có muốn cùng nghỉ trưa không?
Lạc Thanh Hàn nói mình vẫn phải làm việc.
Tiêu Hề Hề tỏ ra đồng cảm.
Lạc Thanh Hàn "Biểu cảm này của nàng là gì?"
Tiêu Hề Hề "Đây là biểu cảm thương yêu chàng."
Lạc Thanh Hàn: Thương yêu??
Tiêu Hề Hề giờ tay xoa xoa đầu hắn, như đang xoa xoa quả dưa hấu tròn to, miệng không ngừng lẩm bẩm "A Hàn tội nghiệp của ta, ngày nào cũng phải thức khuya dậy sớm, thậm chí còn không nghỉ trưa, nếu cứ tiếp tục như vậy, chàng có bị hói sớm không? Mau, để ta xem đường chân tóc của chàng."
Lạc Thanh Hàn "......"
Nữ nhân này đúng là ngứa đòn!
Hắn đẩy nàng xuống giường, hôn nàng thật sâu, cho đến khi nàng sắp nghẹt thở thì mới buông nàng ra.
Buổi chiều, Lạc Thanh Hàn vẫn bận rộn chính sự.
Tiêu Hề Hề vẫn làm ổ trong chăn.
Mấy ngày kế tiếp, Hoàng đế mỗi ngày đều sẽ dẫn Quý phi thượng triều, sau khi bãi triều, Hoàng đế dẫn Quý phi đến ngự thư phòng.
Thời gian lâu dần, không chỉ năm Các lão mà nhiều đại thần trong triều cũng biết chuyện này.
Lúc đầu, bọn họ cho rằng đây là dấu hiệu Quý phi muốn can chính, ai nấy đều sợ hãi.
Kết quả là chờ mãi, nhưng không thấy Quý phi ra tay.
Chuyện này không làm các triều thần an tâm, ngược lại càng làm bọn họ sợ hãi.
Đợi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy Quý phi ra tay, lẽ nào nàng còn giấu chiêu lớn?
Dựa vào mức độ sủng ái của Hoàng đế với Quý phi, nếu nàng ra chiêu lớn, e là sẽ đảo lộn toàn bộ triều đình.
Cảnh tượng đó chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta sợ hãi!
Triều thần không muốn ngồi yên chờ chết, bọn họ thường tụ tập bàn bạc riêng, muốn biết Quý phi đang âm mưu chuyện gì.
Bọn họ nghĩ đủ loại âm mưu, nhưng vẫn không tìm được gì.
Mỗi lần vào ngự thư phòng nghị sự, bọn họ đều không khỏi nhìn về phía phòng trong.
Nếu không phải Hoàng đế ngồi trên đó, bọn họ thật sự muốn đẩy bức bình phong, xông vào phòng trong xem Quý phi rốt cuộc muốn làm gì?
Cảm giác như bị treo cổ thế này thật sự quá giày vò người khác!
Bọn họ đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nghèn nghẹt phát ra từ phòng trong.
Như có vật gì nặng rơi xuống đất.
Mọi người trong ngự thư phòng sửng sốt, đồng loạt dừng lại quay đầu nhìn về phía phòng trong.
Sau đó bọn họ nghe thấy tiếng Quý phi hít thở rất thấp rất nhẹ, đồng thời còn mang theo một loại cảm giác hoảng hốt bừng tỉnh.
"Đau ......"