Sinh thần bát tự mà Ôn Cựu Thành vừa đưa là giả.
Y là người của Huyền Môn, đương nhiên biết sinh thần bát tự quan trọng đến thế nào, tuyệt đối không thể tùy tiện nói với người lạ.
Vì thế y cố tình dùng sinh thần bát tự giả để dò thám đối phương.
Còn sinh thần bát tự giả này là do y thấy trên một bài vị nào đó lúc đến từ đường Phương gia, cụ thể là ai thì y không nhớ, nhưng nếu đã viết lên bài vị thì chủ nhân của sinh thần bát tự này chắc chắn đã chết lâu rồi.
Điểm này trùng khớp với kết quả mà lão thần tiên bói được.
Ôn Cựu Thành không biết chuyện này chỉ là trùng hợp hay lão thần tiên có bản lĩnh thật.
Nhưng dù thế nào thì Ôn Cựu Thành cũng không có ý định tiết lộ sinh thần bát tự của đại sư huynh cho người ngoài.
Y dường như đang cố nhớ lại, sau đó bất lực thở dài.
"Xin lỗi, thật ra ta không nhớ rõ sinh thần bát tự của huynh ấy, có lẽ ta nhớ nhầm rồi."
Vì câu này của y, sắc mặt Thượng Khuê lập tức dịu lại, bỏ tay phải ra khỏi chuôi đao.
Bầu không khí cũng thoải mái hơn.
Lão thần tiên cười nói "Tiểu hữu có muốn nghĩ kỹ lại một chút không?"
Ôn Cựu Thành lắc đầu "Thôi vậy, chúng ta không lãng phí thời gian của đạo trưởng nữa, hôm nay đến đây thôi, đã phiền đạo trưởng nhọc lòng."
Lão thần tiên hỏi "Không ở lại ăn một bữa cơm chay rồi mới đi ư?"
Giản Thư Kiệt cũng nói "Cơm chay của Tự Tại Quán rất nổi tiếng, hiếm khi hai người đến đây một lần, không ăn thử thì tiếc lắm."
Ôn Cựu Thành vẫn lắc đầu, lịch sự từ chối.
Lão thần tiên không thể ép y ở lại, liền nhắc nhở "Nhớ cầm ngân phiếu về."
Một trăm lượng không phải số tiền nhỏ, bằng với nửa năm bổng lộc của Thượng Khuê, y không dám tùy tiện cho đi số tiền lớn như vậy.
Y thản nhiên lấy lại ngân phiếu, chắp tay chào.
"Hôm nay đã làm phiền, mong đạo trưởng thứ lỗi, hôm khác rảnh rỗi chúng ta sẽ lại tới thăm."
Lão thần tiên cũng đứng lên "Bần đạo nhất định đón tiếp chu đáo."
Lão đích thân tiễn hai người rời phòng.
Sau khi Ôn Cựu Thành và Thượng Khuê rời khỏi Tự Tại Quán, quay về quán trọ theo con đường ban đầu.
Lúc hai người về đến quán trọ thì đã tới giờ ăn trưa.
Ôn Cựu Thành vừa ăn vừa nói với Thượng Khuê.
"Chiều nay phái người đi nghe nghóng chút chuyện trong phủ Quận thú."
Thượng Khuê khó hiểu "Đang yên lành, nghe nghóng chuyện trong phủ Quận thú làm gì?"
Ôn Cựu Thành "Đến lúc đó ngài sẽ biết."
Ngọc Lân vệ nghe ngóng suốt buổi chiều, đến khi trời tối hẳn mới quay về.
Bọn họ tóm tắt thông tin rồi báo với Thượng Khuê.
Lúc Thượng Khuê đến gặp Ôn Cựu Thành thì y đang đọc sách trong phòng.
Y thấy Thượng Khuê tới, bèn đặt sách xuống, ra hiệu cho đối phương ngồi xuống, rồi rót cho hắn một tách trà nóng.
Thượng Khuê không biết thưởng trà, uống ực một hơi như bò nhai mẫu đơn.
Ôn Cựu Thành cầm tách trà lên, chậm rãi thưởng thức.
Thượng Khuê chẹp chẹp môi nói.
"Ngọc Lân vệ đi nghe ngóng thì mới biết danh tiếng của Giản quận thú ở địa phương không tốt lắm mà cũng không xấu lắm. Người khác tặng quà cho ông ta, thường thì ông ta sẽ nhận. Ông ta có tham ô đôi chút, cũng đầu cơ trục lợi chút đỉnh, nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát, đối với triều đình cũng xem như trung thành, làm việc thì hay ba phải, đối với dân chúng cũng khá hòa nhã, không ra vẻ gì. Tóm lại là có nhiều tật xấu nhỏ, tạm thời chưa phát hiện vấn đề nghiêm trọng, miễn cưỡng xem như là người tài cán bình thường."
Ôn Cựu Thành "Tình hình trong nhà ông ta thế nào?"
Thượng Khuê sờ cằm, vừa nhớ lại vừa nói.
"Cách đây vài năm, cha mẹ ông ta đã qua đời, có một con trai và một con gái, đều là con vợ cả. Con trai đi học ở xa, con gái cũng đi lấy chồng xa, hiện giờ không còn ở trong thành Phù Phong."
Ôn Cựu Thành "Nói cách khác, trong nhà ngoài ông ta thì chỉ còn phu nhân của ông ta?"
Thượng Khuê "Chắc là vậy, ta nghe nói vợ chồng Giản quận thú tình cảm rất sâu đậm. Hiện giờ Quận thú phu nhân bệnh nặng, Giản quận thú vẫn không bỏ rơi bà ấy, tìm kiếm danh y khắp nơi, thậm chí còn đi cầu thần bái phật, vợ chồng thương yêu nhau như vậy, người khác chắc hẳn khó mà chen chân vào."
Hắn nói đến đây thì ngừng lại, nét mặt lộ vẻ cảm khái.
"Không ngờ Giản quận thú trông vẻ ngoài như con buôn thế kia mà lại yêu vợ mình sâu nặng như vậy, quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài."
Ôn Cựu Thành thản nhiên phụ họa một câu "Ừm, con người đều có hai mặt."
Thượng Khuê hỏi "Ngài nghe ngóng những chuyện này là muốn làm gì?"
Ôn Cựu Thành "Không có gì, ta chỉ muốn biết Giản quận thú là người thế nào thôi."
Thượng Khuê vẫn chưa hiểu gì.
Hắn không hiểu vì sao Ôn Cựu Thành lại đột nhiên tò mò chuyện của Giản Thư Kiệt?
Hai người này trước đây hoàn toàn không có quan hệ gì!
Ôn Cựu Thành "Ngày mai chúng ta rời thành."
Thượng Khuê ngạc nhiên "Chúng ta còn chưa tìm được Phương thái y! Nếu ngày mai rời thành, vậy chuyện của Phương thái y phải làm sao?"
Ôn Cựu Thành bất đắc dĩ nói "Chúng ta đã cố hết sức, những nơi có thể tìm đã tìm hết, không tìm được người cũng đành chịu, thay vì lãng phí thời gian ở đây, chi bằng chúng ta đến nơi khác tìm, có lẽ Phương thái y đã rời khỏi thành Phù Phong, đến nơi khác rồi cũng nên?"
Thượng Khuê vẫn còn do dự "Nhưng Quý phi nương nương nói, Phương thái y đang ở thành Phù Phong mà."
Ôn Cựu Thành "Có lẽ Quý phi nương nương nhầm lẫn gì rồi."
Thượng Khuê còn muốn nói thêm gì nữa, lại thấy Ôn Cựu Thành yên lặng cúi đầu uống trà nháy mắt với mình.
Thượng Khuê hiểu ý của nháy mắt đó —
Đó là tín hiệu bảo hắn ngừng nói.
Đầu óc Thượng Khuê quay điên cuồng.
Ôn tiên sinh đột nhiên bảo hắn im lặng, chắc hẳn là đang ngại chuyện gì đó.
Nhớ tới chuyện trước đó, Thượng Khuê nhanh chóng kết luận có người đang theo dõi bọn họ!
Ngoài cửa có Ngọc Lân vệ canh gác nên chắc chắn rất an toàn. Cửa sổ mở, hơn nữa đây là tầng hai, dưới lầu là đường phố có người qua lại, nếu có người leo lên tầng hai nhìn trộm, nhất định sẽ có người đi đường chú ý.
Vậy thì nơi duy nhất để ẩn náu là mái nhà!
Thượng Khuê theo bản năng muốn ngẩng đầu lên, nhưng Ôn Cựu Thành lại ho hai tiếng.
"Khụ khụ! Cổ họng của ta khó chịu quá, chắc là bị cảm lạnh rồi."
Thượng Khuê đè nén xúc động muốn ngẩng đầu lên, quan tâm hỏi "Có cần gọi đại phu không?"
Ôn Cựu Thành xua tay "Không cần, bệnh vặt thôi, ta ngủ một giấc sẽ khỏi."
Thượng Khuê đứng dậy nói "Vậy ngài nghỉ ngơi đi, ta không quấy rầy nữa."
Hắn từ chối để Ôn Cựu Thành tiễn mình ra ngoài, tự mình đi thẳng ra khỏi phòng, cũng không quên đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại Ôn Cựu Thành.
Y gọi hầu bàn tới dọn ấm trà và tách trên bàn, sau đó tắm rửa rồi thổi tắt đèn dầu đi ngủ.
Gió đêm thổi qua, tạo ra những tiếng động nhỏ.
Một bóng đen lướt qua cửa sổ đang mở, nhanh chóng tan vào màn đêm rồi hoàn toàn biến mất.
Ôn Cựu Thành đã ngủ say lại lặng lẽ mở mắt.
Y lấy một mảnh giấy có mùi tàn nhang từ trong tay áo.
Đây là mảnh giấy y lấy trong lư hương ở từ đường Phương gia, đồng thời cũng là manh mối mà đại sư huynh để lại cho y.
Mở tờ giấy ra, trên đó chỉ có ba chữ —
Phủ Quận thú.