Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 1022




Sáng hôm sau, nhóm người Thượng Khuê và Ôn Cựu Thành làm thủ tục trả phòng.

Bọn họ đội gió lạnh cắt da rời thành Phù Phong.

Trên tường thành, một võ tướng nhìn chằm chằm về hướng Ngọc Lân vệ rời đi, đến khi bóng dáng của nhóm người hoàn toàn biến mất thì võ tướng mới thu hồi ánh mắt.

Võ tướng gọi một lính canh tới, căn dặn vài câu.

"Ngươi tới phủ Quận thú báo lại, nhóm người Thịnh Kinh kia đã đi rồi."

"Vâng!"

Lính canh nhanh chóng chạy xuống tường thành, lên ngựa chạy thẳng đến phủ Quận thú.

Trong phủ Quận thú, khi Giản Thư Kiệt biết Ngọc Lân vệ đã rời thành Phù Phong thì nhướng mày mỉm cười.

Đêm qua sau khi mật thám trở về, báo lại từng chữ của cuộc trò chuyện giữa Thượng Khuê và Ôn Cựu Thành.

Khi đó, Giản Thư Kiệt vẫn còn hơi nghi ngờ.

Ông cảm thấy Thượng Khuê và Ôn Cựu Thành sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy, đặc biệt là Ôn Cựu Thành kia, tâm tư trông khá sâu xa, không giống người có thể dễ dàng bỏ cuộc.
Trừ khi ......

Ôn Cựu Thành đã phát giác được gì đó, nhưng lại sợ đánh cỏ động rắn, mới cố ý rầm rộ rời thành, tạo hiện tượng giả rằng bọn họ đã rời đi.

Sau khi đối thủ thả lỏng cảnh giác, bọn họ cải trang rồi lẻn vào thành ra đòn bất ngờ.

Tác phong hành sự tỉ mỉ lòng vòng này quả thực rất phù hợp với con người Ôn Cựu Thành.

Giản Thư Kiệt cong môi cười giễu, ông ghét nhất loại người tự nghĩ mình thông minh.

Ôn Cựu Thành nghĩ thành Phù Phong là nơi nào? Muốn đến là đến, muốn đi là đi, nằm mơ đi!

Muốn ra đòn bất ngờ sao?

Tuyệt đối không có khả năng này!

Giản Thư Kiệt gọi Trường sử tới cặn dặn.

"Truyền lệnh xuống, từ hôm nay tăng cường canh gác ở mỗi cổng thành, người vùng khác vào thành nhất định phải tra hỏi nghiêm ngặt, nếu phát hiện có người khả nghi thì xem như gian tế, tống ngay vào ngục!"
"Vâng!"

Thành Phù Phong có bốn cổng, gồm hai cổng lớn và hai cổng nhỏ.

Sau khi nhận được lệnh của Quận thú đại nhân, bốn cổng thành đều bắt đầu tình trạng giới nghiêm.

Khi trời tối dần, Giản Thư Kiệt ăn tối rồi đi ngủ như thường lệ.

Ông đang ngủ say thì chợt nghe thấy tiếng hét ở bên ngoài.

"Có trộm! Người đâu, mau tới đây! Trong phủ có trộm!"

Giản Thư Kiệt từ trong mơ giật mình tỉnh giấc.

Ông vội vén chăn ngồi dậy, thuận tay cầm áo khoác treo đầu giường mặc vào, còn chưa kịp đi tất, liền chộp lấy giày lao ra ngoài.

Cánh cửa vừa mở ra, gió lạnh ùa vào phòng khiến ông lạnh run.

Nhưng ông không quan tâm, chạy ra ngoài bất chấp cái lạnh.

Vừa lúc quản gia dẫn một nhóm người chạy tới.

Giản Thư Kiệt tóm lấy quản gia, nghiêm giọng hỏi.

"Xảy ra chuyện gì? Trong phủ sao lại có trộm?"
Quản gia rõ ràng cũng vừa mới rời giường, quần áo trên người vẫn chưa mặc chỉnh tề, đầu tóc rối bù.

Quản gia nói nhanh.

"Nô tài cũng không biết tình hình cụ thể, chỉ biết trong phủ có trộm. Hiện giờ tất cả hộ vệ trong phủ đều đang lục soát khắp nơi truy tìm tung tích tên trộm. Bên ngoài rất lạnh, đại nhân mau về phòng đi. Chúng nô tài sẽ canh giữ ở đây, bảo vệ cho ngài. Có nhiều hộ vệ bắt trộm như vậy, chắc chắn sẽ nhanh chóng bắt được thôi, đại nhân không cần quá lo."

Trên người Giản Thư Kiệt chỉ khoác áo ngoài, đêm đông lạnh giá, ông mới đứng bên ngoài một lát mà tay chân đã tê dại.

Ông quay về căn phòng ấm áp.

Trước khi bắt được tên trộm, Giản Thư Kiệt hoàn toàn không ngủ được.

Người hầu giúp ông mặc quần áo, đi giày chỉnh tề.

Lúc này đêm đã khuya, nhưng đèn trong phủ Quận thú vẫn sáng, khắp nơi trong phủ có người chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hô hoán còn náo nhiệt hơn cả miếu hội mừng năm mới.

Giản Thư Kiệt kiên nhẫn chờ một lúc, nhưng tin tức về việc bắt được tên trộm vẫn không thấy đâu.

Kiên nhẫn của ông dần cạn kiệt, cau mày hỏi.

"Không phải ngươi nói chỉ có một tên trộm thôi sao? Sao còn chưa bắt được?"

Quản gia vội nói "Nô tài đi hỏi thử, xin đại nhân chờ một lát."

Quản gia vội vã chạy ra ngoài, chốc sau đã quay lại.

"Khởi bẩm đại nhân, tên trộm đó sau khi bị phát hiện đã trốn đi, hộ vệ lục soát hết phủ Quận thú nhưng vẫn không tìm được, kỳ lạ hơn là trong phủ chẳng mất thứ gì, cũng không biết tên trộm đó nghĩ cách lẻn vào phủ để làm gì."

Nói đến đây, quản gia càng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.

Giản Thư Kiệt không biết nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Ông gấp gáp hỏi "Hộ vệ đã lục soát viện phía tây chưa?"

Quản gia lắc đầu "Chưa, viện phía tây là nơi phu nhân ở, phu nhân bệnh nặng, đại phu nói cần phải nghỉ ngơi, hộ vệ sợ kinh động đến phu nhân nên không ai dám vào viện phía tây."

Giản Thư Kiệt thấp giọng mắng "Tên khốn đó nhất định đang ở viện phía tây!"

Ông đẩy quản gia ra, đứng dậy lao ra ngoài.

Quản gia ngớ người trước hành động bất thình lình của Quận thú đại nhân.

Nhưng quản gia phản ứng rất nhanh, vội dẫn một nhóm người hầu đuổi theo.

"Đại nhân, ngài đi chậm chút, trời tối đường trơn, cẩn thận bị ngã!"

Giản Thư Kiệt lúc này lo lắng gần chết, còn tâm trạng đâu mà để ý đường trơn hay không?!

Ông gần như dùng hết sức lao về viện phía tây.

Lúc này, cổng viện phía tây đã đóng, ngoài cổng có mấy hộ vệ đi tới đi lui, hình như muốn vào lục soát, lại sợ làm phiền phu nhân, nhất thời do dự không biết phải làm sao.

Khi hộ vệ thấy Quận thú đại nhân đột nhiên xuất hiện, cuống quít quỳ xuống.

"Thuộc hạ bái kiến Quận thú đại nhân!"

Giản Thư Kiệt không nhìn mấy hộ vệ kia, sải bước về phía trước, gõ mạnh vào cánh cổng viện phía tây.

Chốc sau, cổng viện mở ra.

Người mở cửa là một bà lão, bà sớm đã nghe thấy tiếng động bên ngoài, biết có kẻ trộm vào phủ, sợ tên trộm đột nhập vào đây nên lập tức đóng chặt cổng, khóa từ bên trong.

Lúc này thấy Quận thú đại nhân đích thân tới, bà lão liền quỳ xuống như nhìn thấy cứu tinh.

Giản Thư Kiệt nghiêm giọng hỏi "Trộm có lẻn vào đây không?"

Bà lão không cần nghĩ gì đã nhanh chóng lắc đầu.

"Không có! Nô tỳ luôn canh gác ở đây, không thấy có người vào đây."

Giản Thư Kiệt lại hỏi "Phu nhân đâu?"

Bà lão "Phu nhân vẫn đang ngủ."

Giản Thư Kiệt sải bước vào trong, đi thẳng vào phòng ngủ trong nhà chính.

Cửa phòng ngủ đóng chặt, có một nha hoàn đang canh cửa.

Nha hoàn vốn đang lơ mơ ngủ gật, nhưng khi chợt nhìn thấy Quận thú đại nhân dẫn một đám người hùng hổ chạy tới, cơn buồn ngủ đột nhiên biến mất.

Nha hoàn cuống quít quỳ xuống hành lễ "Nô tỳ bái kiến Quận thú đại nhân."

Giản Thư Kiệt liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, thấp giọng hỏi.

"Phu nhân vẫn đang nghỉ ngơi sao?"

Nha hoàn gật đầu mạnh "Dạ phải."

Giản Thư Kiệt "Có ai từng đến đây không?"

Nha hoàn vội lắc đầu "Không có!"

Giản Thư Kiệt thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Nhưng để đảm bảo an toàn, ông quyết định trực tiếp vào xem thử.