Cách một bức tường, Uất Cửu có thể nghe rõ Phương Vô Tửu và Ôn Cựu Thành nói chuyện.
Gã đánh tiếng với cai ngục, ra hiệu để mắt tới những người trong ngục, sau đó quay người rời khỏi nhà lao đến Tự Tại Quán.
Lúc này, phía chân trời đã le lói một chút ánh sáng, trên đường đã có vài người dân dậy sớm vác gánh đến chợ, hy vọng có được chỗ bán tốt trong lúc còn ít người.
Khi xe ngựa của phủ Quận thú lao qua, mọi người đều né sang một bên, cố gắng tránh xa xe ngựa nhất có thể, kẻo bị xe ngựa tông trúng.
Xe ngựa của Uất Cửu đi cửa sau vào Tự Tại Quán.
Vì tác dụng của cổ Hóa Dung vẫn chưa hết nên Uất Cửu lúc này vẫn mang dáng vẻ của Giản phu nhân.
Nhưng để hành động thuận tiện, lúc này gã đang mặc quần áo nam nhân, tóc búi cao, cố định bằng khăn vấn đầu.
Gã nhảy xuống xe, đi thẳng vào phòng ngủ nơi lão thần tiên ở.
Trên đường có vài đạo sĩ bắt gặp Uất Cửu, bọn họ không hề ngạc nhiên, ngược lại còn cung kính chào hỏi, gọi gã một tiếng Cửu công tử.
Lão thần tiên đã dậy, hiện đang ngồi thiền trên ghế sập mềm mại.
Thấy Uất Cửu tới, lão thần tiên hơi nhướng mi, chậm rãi hỏi ......
"Đã bắt được người chưa?"
Uất Cửu rũ bỏ vẻ ngang ngược trước đó, trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Gã chắp tay với lão thân tiên, nói "Bẩm phụ thân, bọn con đã bắt được, hiện đang nhốt trong nhà lao."
Lão tiên nhân nói "Hai người Huyền Môn lần lượt biến mất ở thành Phù Phong, chuyện này chắc chắn sẽ khơi dậy nghi ngờ của Hoàng đế."
Uất Cửu thận trọng hỏi "Chúng ta có nên ra tay trước không?"
Lão thần tiên giơ tay phải chậm rãi vuốt bộ râu trắng như tuyết của mình.
"Đứa bé đó còn chưa ra đời, nếu không có nó, chúng ta sẽ không có cớ xuất binh."
Uất Cửu "Người không chuẩn bị thuốc kí©h thí©ɧ chuyển dạ sao?"
Lão thần tiên thở dài, nét mặt u sầu "Thuốc đó cực kỳ có hại cho phụ nữ mang thai và đứa bé, dù có dùng thuốc này để sinh đứa bé ra sớm thì sức khỏe của nó cũng sẽ rất kém. Nếu chẳng may nó chết yểu thì chúng ta chẳng phải uổng hết công sức rồi sao? Cứ đợi thêm đi."
Uất Cửu gật đầu "Con biết rồi."
Lão tiên tử nói "Ta sẽ tìm chuyện gì đó chuyển hướng sự chú ý của Hoàng đế, để hắn tạm thời không chú ý đến động tĩnh trong thành Phù Phong, trong khoảng thời gian này con nên cảnh giác hơn, đừng để những kẻ khả nghi lần nữa lẻn vào thành."
"Vâng."
......
Thời điểm cuối năm đang đến gần, người dân thành Thịnh Kinh đã bắt đầu mua sắm đồ Tết.
Hoàng cung cũng bận rộn hơn bình thường, các cung đang kiểm tra sổ sách năm nay, theo quy định, hàng năm trong cung phải kiểm tra sổ sách một lần, đề phòng có người đút túi riêng, thất thoát công quỹ.
Người chịu trách nhiệm kiểm tra sổ sách thường là Hoàng hậu.
Nhưng bây giờ trong cung không có Hoàng hậu, chuyện này chỉ đành giao cho Quý phi xử lý.
Hai ngày nay, Tiêu Hề Hề luôn thấy bất an, không còn tâm trạng quan tâm mấy chuyện vặt vãnh nên nàng dứt khoát đẩy mọi chuyện cho nhóm người Bảo Cầm và Chiết Chi xử lý.
Hôm nay, nàng vẫn theo Lạc Thanh Hàn đến ngự thư phòng.
Lạc Thanh Hàn cùng triều thần nghị sự, Tiêu Hề Hề vẫn nằm trên giường mềm mại thoải mái, nhưng nàng lại không thể ngủ được.
Trong lòng nàng luôn có cảm giác khó chịu.
Đây là một dự cảm không lành.
Mà dự cảm của nàng trước nay rất chính xác.
Tiêu Hề Hề vén chăn ngồi dậy, mở bàn tay đếm thời gian, lúc này nhị sư huynh Ôn Cựu Thành và Thượng Khuê đến thành Phù Phong cũng đã được nửa tháng.
Nửa tháng qua, nàng không nhận được tin tức gì từ nhị sư huynh.
Chẳng lẽ nguyên nhân khiến nàng bất an là vì nhị sư huynh và Thượng Khuê đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Hề Hề muốn bói một quẻ cho nhị sư huynh, nhưng với tình trạng thể chất hiện tại của nàng, có khi sẽ lại hôn mê, đến lúc đó Lạc Thanh Hàn nhất định sẽ tức giận vì nàng không biết chăm sóc bản thân.
Nàng ủ rũ mặt mày nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng quyết định nói thật với Lạc Thanh Hàn.
Nàng muốn giải thích cho hắn biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, nàng tin Lạc Thanh Hàn không phải loại người không biết phân biệt nặng nhẹ, chuyện này có liên quan đến an toàn của nhị sư huynh, Lạc Thanh Hàn hẳn là sẽ hiểu cho nàng.
Đúng lúc này, nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng hét.
"Nước Thiên Đảo xuất binh thật sao?!"
Tiêu Hề Hề nhận ra, là giọng của một trong những Các lão.
Sau đó là giọng của Lạc Thanh Hàn, trầm thấp lạnh lùng, rất dễ nhận biết.
"Trẫm nhận được cấp báo, trong mật thư nói nước Thiên Đảo đã điều động gần một trăm tàu thuyền. Số tàu thuyền đó của nước Thiên Đảo cướp bóc các tàu buôn của Đại Thịnh chúng ta trên biển, gϊếŧ hết người Đại Thịnh trên tàu. Số tàu thuyền đó đang nhanh chóng tiếp cận thành Vạn Hải. Tính toán thời gian, bọn họ hiện giờ hẳn là ở gần cảng tàu thành Vạn Hải, nói không chừng hai bên đã bắt đầu giao chiến."
Lời vừa nói ra như hòn đá khuấy động ngàn sóng.
Các triều thần biết chuyện này không hề nhỏ. Thành Vạn Hải là cảng thương mại hàng hải quan trọng của Đại Thịnh, một khi bị chiếm sẽ gây tổn thất lớn cho triều đình.
Quan trọng hơn, trận chiến này liên quan đến thể diện của vương triều Đại Thịnh.
Bọn họ là quốc gia lớn, hiện giờ đang bị một nước Thiên Đảo nhỏ bé bắt nạt, nếu bọn họ không phản đòn thật mạnh, các quốc gia khác sau này sẽ coi người người Đại Thịnh như kẻ yếu đuối vô dụng!
Các triều thần lập tức thảo luận sôi nổi về việc cử ai dẫn quân đến hỗ trợ thành Vạn Hải và kế hoạch cụ thể cho hoạt động trên biển.
Cuộc thảo luận này kéo dài đến tận đêm khuya.
Lạc Thanh Hàn đứng dậy đi vào trong phòng.
Hắn vốn tưởng Hề Hề ngủ rồi, không ngờ nàng lại ngơ ngác ngồi trên giường.
Lạc Thanh Hàn có chút ngạc nhiên "Sao nàng chưa ngủ?"
Tiêu Hề Hề thở dài "Ta rất muốn ngủ, nhưng ta không ngủ được."
Lạc Thanh Hàn càng kinh ngạc hơn "Nàng cũng có lúc không ngủ được?"
Tiêu Hề Hề nghiêm túc giải thích "Ta cũng là người, đương nhiên cũng có những lúc bị tâm sự phiền não không ngủ được."
Lạc Thanh Hàn "Trên đời này có thể khiến nàng không ngủ được chẳng phải chỉ có đói bụng thôi sao?"
Tiêu Hề Hề "......"
Không cần nói thẳng như vậy.
Tiêu Hề Hề hậm hực "Sao chàng không hỏi ta có tâm sự gì?"
Lạc Thanh Hàn ngồi xuống bên cạnh nàng, vòng tay qua eo nàng, thuận theo lời nàng hỏi.
"Nàng có tâm sự gì?"
Tiêu Hề Hề "Nhị sư huynh đến thành Phù Phong tìm đại sư huynh đã được nửa tháng rồi, nhưng tới giờ vẫn chưa về, ta lo sư huynh xảy ra chuyện gì đó."
Lạc Thanh Hàn vừa nghe liền hiểu "Nàng muốn bói một quẻ cho nhị sư huynh của nàng?"
"Ừm, ta muốn biết bây giờ huynh ấy có bình an không."
Tiêu Hề Hề cười nịnh nọt, kéo tay áo Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng lắc lắc, nhẹ giọng cầu xin.
"Ta thật sự rất lo cho nhị sư huynh, lo đến mức không ngủ được, chàng có thể để ta bói một quẻ cho nhị sư huynh được không? Chỉ một quẻ thôi, được không?"
Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, nhẹ giọng nói hai chữ.
"Không được."