Trịnh tướng quân "Kim đại tướng quân cho rằng lần này ông ấy bị người khác hãm hại, vì muốn ngăn cản ông ấy nhúng tay vào chuyện của nước Thiên Đảo và Đại Thịnh. Sự thật đúng là như vậy, phàm là võ tướng có quan hệ tốt với Kim đại tướng quân đều không thể tham gia trận chiến này. Kim đại tướng quân âm thầm liên lạc với mạt tướng, bảo mạt tướng tranh giành vị trí chủ tướng dẫn quân xuất chinh, còn căn dặn mạt tướng phải cẩn thận với Quốc sư đại nhân."
Y Mỹ nghe vậy, không khỏi ngạc nhiên mở to mắt.
Dù nàng sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc này nàng vẫn sốc.
Trong ấn tượng của nàng, Quốc sư đại nhân luôn là một trưởng bối tốt bụng hòa nhã, nàng chưa từng nghĩ tới Quốc sư đại nhân sẽ hại cữu cữu của mình.
Trịnh tướng quân nói tiếp "Kim tướng quân luôn lo lắng cho an toàn của Tam công chúa. Ông ấy hy vọng mạt tướng có thể cử người đến Thịnh Kinh tìm kiếm tung tích của người. Mạt tướng vốn định lợi dụng tình thế hỗn loạn, sắp xếp vài mật thám giả làm người Đại Thịnh tiến về phía bắc đến Thịnh Kinh tìm tung tích của người. Không ngờ người đã xuất hiện ở đây trước, Hoàng thượng và Kim đại tướng quân biết được chuyện này chắc chắn sẽ rất vui mừng."
Y Mỹ nghiêm túc nói "Nếu ta đã về rồi, vậy trận chiến này có thể dừng lại chưa?"
Trịnh tướng quân cười khổ "E là không được, trước đó Kim tướng quân đặc biệt nhắc nhở mạt tướng, nếu tìm được tung tích của Tam công chúa, tuyệt đối không được làm ầm lên, đặc biệt không được để Quốc sư đại nhân biết chuyện, tốt nhất là tìm một nơi an toàn bí mật giấu người đi ......"
Ông chưa kịp nói xong đã bị Y Mỹ ngắt lời.
"Phụ hoàng ta bệnh nặng, cữu cữu bị người khác hãm hại, nước nhà của ta phải chiến tranh với nước khác. Trong thời khắc quan trọng này, sao ta có thể trốn tránh như một kẻ hèn nhát? Ta muốn quay về, nhất định phải cho mọi người ở nước Thiên Đảo biết, Tam công chúa đã về rồi! Hoàng đế Đại Thịnh không hại ta, mọi chuyện đều do tên tiểu nhân Quản Doanh gây ra, con dân của ta không nên hi sinh mạng sống vì chuyện này!"
Trịnh tướng quân ngơ ngác nhìn nàng.
Trong ấn tượng của ông, Tam công chúa tính tình ngang bướng, kiêu ngạo độc đoán.
Ông chưa từng nghĩ vào thời khắc quan trọng này, Tam công chúa sẽ thay đổi bản tính trước kia, trở nên dũng cảm kiên quyết đến vậy.
Trong lúc ông thấy chấn động, cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Tam công chúa của bọn họ cuối cùng đã lớn rồi.
Trịnh tướng quân không khuyên nữa, bắt đầu nghiêm túc vạch kế hoạch.
"Mạt tướng nghi ngờ Quốc sư đại nhân cài tai mắt trên tàu, hẳn là tai mắt đó đã biết tin Tam công chúa điện hạ xuất hiện. Số tai mắt đó chắc chắn sẽ nghĩ cách gϊếŧ chết người. Chỉ cần người chết, Quốc sư đại nhân có thể biến mọi chuyện thành chết không đối chứng. Nếu Tam công chúa điện hạ nhất quyết muốn quay về, tốt nhất nên cùng mạt tướng diễn một vở kịch, sau đó người âm thầm ngồi thuyền về nước. Như vậy, người có thể tránh được các vụ ám sát, giữ cho bản thân được an toàn."
Y Mỹ ngồi ngay thẳng, bóng lưng nhỏ nhắn thẳng tắp, hai bàn tay giấu trong tay áo siết chặt thành nắm đấm, đôi mắt to xinh đẹp đầy kiên trì.
Nàng thấy đề nghị của Trịnh tướng quân khả thi nên gật đầu đồng ý.
"Được, cứ làm như ngươi nói."
Ngay trước bình minh, một âm thanh giòn tan của đồ sứ vỡ đột nhiên vang lên trên tàu của nước Thiên Đảo, ngay sau đó là tiếng hét giận dữ của Trịnh tướng quân.
"Ngươi muốn làm gì? Mau thả Tam công chúa ra!"
Mọi người trên tàu bị đánh thức, tướng sĩ đứng trên đài cao canh gác cũng nhìn theo tiếng động.
Tướng sĩ nhìn thấy Tam công chúa bị một tên thị vệ trẻ tuổi bóp cổ, hai người đứng trên sàn tàu, từng bước lùi về sau.
Tam công chúa sợ hãi cả người run rẩy, nước mắt rơi xuống, hoảng sợ mất đi lý trí, chỉ biết hét liên tục.
"Cứu ta! Tướng quân cứu ta hu hu hu!"
Trịnh tướng quân kéo cung lắp tên, chĩa vào tên thị vệ trẻ tuổi phía sau Tam công chúa, tức giận nói "Nếu ngươi không thả Tam công chúa ra, bổn tướng quân sẽ gϊếŧ chết ngươi!"
Thị vệ trẻ tuổi đó chính là Sở Kiếm.
Một tay y bóp cổ Tam công chúa, tay kia từ phía sau ôm người nàng, hung dữ hét lên.
"Ta là thuộc hạ của Quốc sư đại nhân, nếu ngươi dám gϊếŧ ta, Quốc sư đại nhân sẽ không tha cho ngươi!"
Trịnh tướng quân nghe vậy có hơi do dự.
Tất cả tướng sĩ trên thuyền nghe thấy đều vô cùng chấn động, không ngờ trên tàu lại có thích khách do Quốc sư đại nhân sắp xếp, càng không ngờ tới tên thích khách này dám hại Tam công chúa.
Sở Kiếm nhân lúc lúc mọi người đang ngây ra, ôm Y Mỹ trong tay nhảy lên!
Hai người rơi thẳng xuống biển, nước bắn tung tóe lên cao.
Trịnh tướng quân vội lao tới, nhìn xuống thì phát hiện trên mặt biển chỉ còn lại những vòng gợn sóng, không còn dấu vết của Tam công chúa và tên thị vệ kia, lập tức trở nên lo lắng.
Ông cuống quít phái người xuống nước cứu người.
Tướng sĩ của nước Thiên Đảo tìm kiếm nửa ngày, nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Trịnh tướng quân đành thương tiếc báo tin Tam công chúa đã chết, đau lòng nói.
"Tuy tên thích khách hại chết Tam công chúa tự xưng là thuộc hạ của Quốc sư đại nhân, nhưng ta tuyệt đối không tin Quốc sư đại nhân có thể làm ra chuyện phản nghịch như vậy!"
Tất cả tướng sĩ phụ họa, cho rằng tướng quân nói đúng.
Nhưng thật ra, nhiều người có mặt đã nảy sinh nghi ngờ với Quốc sư đại nhân.
Chỉ có ít người đang âm thầm lo lắng.
Số ít người này mới là tai mắt thật sự được Quốc sư đại nhân cử lên tàu, quả thật Quốc sư đại nhân đã lệnh cho bọn họ, một khi phát hiện ra Tam công chúa phải lập tức nghĩ cách gϊếŧ chết nàng, tuyệt đối không thể để nàng sống sót quay về nước Thiên Đảo.
Chẳng qua Quốc sư đại nhân nhiều lần căn dặn, lúc ra tay phải âm thầm, tuyệt đối không thể để ai phát hiện điều gì bất thường, càng không được để ai biết chuyện này là do Quốc sư đại nhân làm.
Tên thích khách bắt giữ Tam công chúa đêm qua lại làm ầm lên, không chỉ thu hút chú ý của mọi người trên tàu mà còn công khai tiết lộ mình là thích khách được Quốc sư đại nhân phái đến.
Đúng là tát một cái mạnh vào mặt Quốc sư đại nhân!
Nếu chuyện này truyền đến tai Quốc sư đại nhân, e là mấy người bọn họ đều gặp tai ương.
Vừa nghĩ tới đây, bọn họ lòng như lửa đốt, hận không thể lập tức mọc cánh bay về báo ngay với Quốc sư đại nhân, đồng thời gạt bỏ quan hệ giữa mình và tên đồng đội heo đó.
Nhân lúc không ai để ý, đám người này lặng lẽ lẻn ra ngoài gặp nhau, bàn bạc tiếp theo nên làm gì.
Để tránh Quốc sư đại nhân giận lây bọn họ, bắt buộc phải mau chóng truyền tin Tam công chúa bị bắt cóc rơi xuống biển trở về.
Làm thế nào để rời đội ngũ hợp lý trở thành vấn đề nan giải mà bọn họ phải giải quyết.
Ngay lúc bọn họ đang nghiêm túc thảo luận cách giải quyết thì cánh cửa đột nhiên mở toang, một nhóm tướng sĩ cầm vũ khí xông vào phòng, Trịnh tướng quân là người cuối cùng bước vào.
Ông liếc nhìn vài người có mặt, trầm giọng ra lệnh.
"Bắt hết mấy tên gian tế này lại!"