Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 1030




Mấy tên tai mắt vô cùng hoảng sợ.

Bọn họ cố gắng ngụy biện, nhưng vô ích.

Trịnh tướng quân cố ý bảo Sở Kiếm đóng giả làm thuộc hạ của Quốc sư đại nhân, hy vọng có thể dụ tai mắt ẩn nấp trong bóng tối, kết quả kế hoạch đã thành công.

Hiện giờ đã bắt gọn đám tai mắt này, ông cũng bớt đi lo lắng.

Trịnh tướng quân ra lệnh giam đám tai mắt này vào ngục tối, dùng hình tra hỏi xem có thể tìm thấy tội chứng cấu kết giữa bọn chúng và Quốc sư hay không.

Ngoài ra, Trịnh tướng quân còn truyền lệnh cho tất cả tàu thuyền lùi về sau, cố gắng giữ khoảng cách với thành Vạn Hải để giảm bớt xung đột giữa hai bên.

Trịnh tướng quân đứng trên sàn tàu, từ xa nhìn về phía nước Thiên Đảo.

"Những gì có thể làm được ta đã làm rồi, tiếp theo phải dựa vào hai người."

Những gì ông có thể làm là trì hoãn thời gian, muốn trận chiến này có thể ngừng lại phải nhờ vào Tam công chúa.
Sau khi Y Mỹ và Sở Kiếm rơi xuống biển, lập tức vòng sang phía bên kia con tàu.

Ở đây đã có sẵn một chiếc thuyền có mui, vật dụng và thực phẩm cũng đã được chuẩn bị sẵn.

Sở Kiếm một tay giữ mạn thuyền, tay kia nhấc Y Mỹ lên.

Y Mỹ dùng sức leo lên thuyền, sau đó xoay người nằm trên mạn thuyền, vươn tay kéo Sở Kiếm.

Sau khi hai người lên thuyền, Sở Kiếm không thay quần áo ướt, cầm lấy mái chèo bắt đầu chèo mạnh.

Thuyền đi về hướng nước Thiên Đảo.

Lúc này, Trịnh tướng quân đang thu hút chú ý của mọi người trên tàu, không ai chú ý đến chiếc thuyền nhỏ âm thầm rời đi.

Sở Kiếm chèo thuyền không ngừng nghỉ, cho đến khi không còn nhìn thấy chiến hạm của nước Thiên Đảo, y mới giảm tốc độ, cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Ải đầu tiên đã qua, không gặp nguy hiểm gì.
Khi thần kinh thả lỏng, Sở Kiếm liền thấy quần áo trên người lạnh buốt nặng nề. Dù là người luyện võ nhưng sắc mặt cũng tái nhợt vì lạnh.

Y Mỹ ở trong mui thuyền thay quần áo sạch sẽ.

Nàng nói với Sở Kiếm "Ta chèo thuyền, ngươi thay quần áo đi."

Sở Kiếm nhìn chân tay mảnh khảnh của nàng, vừa nhìn đã biết không có sức lực, bèn nói.

"Không cần, ngừng lại một chút là được."

Y cúi xuống mui thuyền, lấy một bộ quần áo sạch sẽ trong túi.

Y Mỹ thử chèo thuyền, nhưng trước đây nàng chưa từng làm việc này, đừng nói chèo thuyền, cả việc cầm mái chèo cũng rất khó với nàng.

Nàng dùng hết sức chèo nhưng không thể làm chiếc thuyền tiến về phía trước dù chỉ một chút.

Nàng tức giận ném mái chèo xuống thuyền, phất tay áo sải bước về mui thuyền.

Lúc này Sở Kiếm đã mặc quần xong, nhưng nửa thân trên vẫn cởi trần, Y Mỹ bước vào tình cờ nhìn thấy cảnh này.
Sở Kiếm chưa lớn lắm, trên người vẫn còn non nớt của tuổi thiếu niên, nhưng nhờ nhiều năm luyện võ nên dáng người thon gọn cao lớn hơn so với người cùng lứa.

Y quay lưng lại với Y Mỹ, cúi xuống nhặt áo lên, lúc cúi xuống cơ lưng hiện rõ săn chắc, vòng eo trông có vẻ gầy nhưng lại đầy sức lực.

Nắng chiếu lên lưng y tỏa ra ánh vàng ấm áp.

Đẹp động lòng người!

Y Mỹ nhìn đờ người.

Lúc nàng còn nhỏ từng nhìn các huynh trưởng cởi trần đấu võ, nhưng cảm giác đó hoàn toàn khác với bây giờ.

Lúc nhìn các huynh trưởng, nàng chỉ ngưỡng mộ các huynh ấy cao hơn mình, nhưng nhìn lúc này nhìn Sở Kiếm, nàng lại có cảm giác muốn đưa tay ra sờ ......

Đợi đến lúc nàng hoàn hồn thì đầu ngón tay phải của nàng đã sờ vào sau lưng Sở Kiếm.

Sở Kiếm giật mình, sau đó quay đầu nhìn nàng.

Mặt y đỏ bừng, trong đầu nghĩ muốn né tránh, nhưng cơ thể lại không tránh, nói chuyện cũng lắp bắp.

"Cô ...... cô đang làm gì vậy?"

Y Mỹ giật mình thức tỉnh, nhận ra mình đã làm gì, tức thì xấu hổ muốn đào một cái lỗ chui xuống!

Đường đường là Tam công chúa của nước Thiên Đảo, lại đi sờ mó một nam nhân.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi nàng biết để đâu?!

Sau này nàng làm sao ra ngoài gặp người nữa?!

Y Mỹ ưa sĩ diện, không muốn tỏ ra hèn nhát vào lúc này.

Nàng buộc mình phải kìm nén hoảng sợ xấu hổ trong lòng, cố giả vờ như không có chuyện gì, dùng ngón tay chọc vào sau lưng y, ậm ừ khinh thường.

"Ta chỉ muốn nhìn thử trên người ngươi có nhiều thịt hay không, sao hả? Ta không được nhìn sao?"

Sở Kiếm muốn nói đương nhiên không được nhìn.

Suy cho cùng, nam nữ thụ thụ bất thân.

Nhưng khi thấy khuôn mặt Y Mỹ rõ ràng đang xấu hổ hai má đỏ bừng nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, Sở Kiếm cũng không đành lòng vạch trần nàng, đành thuận theo nàng nói.

"Cô có thể nhìn."

Y Mỹ rút tay về, nâng cằm hừ nhẹ "Thế còn được."

Nói xong nàng quay người bước ra ngoài.

Cả quá trình nàng luôn hất cao cằm, trông rất kiêu ngạo ung dung.

Nàng duy trì tư thế này bước tới cửa, đột nhiên vấp phải bậc thang, ngã bẹp tại chỗ.

Cú ngã mạnh đến nỗi làm chiếc thuyền rung chuyển.

Sở Kiếm tùy tiện mặc áo vào, bước nhanh tới đỡ Y Mỹ đứng dậy, lo lắng hỏi.

"Cô không sao chứ?"

Y Mỹ cố hết sức duy trì chút kiêu ngạo cuối cùng của công chúa, bình tĩnh đáp lại.

"Ta không sao, ta rất ổn."

Nàng im lặng nhìn chằm chằm bậc thang làm mình ngã, xấu hổ nghiến răng nghiến lợi.

Nàng thầm thề, đợi về đến nước Thiên Đảo, việc đầu tiên nàng làm là sai người dỡ cái cầu thang chết tiệt này!

Sở Kiếm thấy nàng không bị thương thì thở phào nhẹ nhõm.

Chiếc thuyền này tuy không lớn nhưng vật dụng cũng khá đầy đủ.

Sở Kiếm thay quần áo xong, treo quần áo ướt lên cột buồm, để gió biển hong khô.

Y cầm một túi gấm trong tay.

Ngân phiếu bên trong đã ướt hết, y trải từng tờ ra, dùng cốc đè lên để không bị gió thổi bay.

Thứ cuối cùng y lấy ra là một tờ giấy.

Chữ viết trên giấy đã bị nhòe, cần phải nhìn kỹ mới đọc được một câu trên đó —

Bắt giặc phải bắt vua trước.

Đây là túi gấm mà Lạc Thanh Hàn sai người đưa cho Sở Kiếm.

Sở Kiếm vốn còn nghĩ Lạc Thanh Hàn muốn y ra tay với Hoàng đế của nước Thiên Đảo, nhưng ngại Y Mỹ trước mặt, Sở Kiếm luôn giằng xé và do dự, đến bây giờ y mới hiểu ra, Lạc Thanh Hàn muốn y tìm cách giải quyết Quốc sư của nước Thiên Đảo.

Quốc sư đó mới là thủ phạm khiến cuộc chiến này xảy ra.

Sở Kiếm xé tờ giấy thả xuống biển.

Lúc này, Y Mỹ đã quên mất sự xấu hổ, tiến tới hỏi.

"Ngươi đang làm gì vậy?"

Sở Kiếm "Không có gì, vứt đi ít đồ vô dụng thôi, cô đói chưa?"

Thật ra Y Mỹ đói lâu rồi, nhưng nàng bày ra dáng vẻ công chúa, dè dặt gật đầu.

"Không đói lắm."

Sở Kiếm đi vào mui thuyền, vừa đi vừa nói "Chúng ta ăn thôi."

Y Mỹ mừng thầm trong lòng, cuối cùng cũng được ăn rồi!

Sở Kiếm lấy nước và lương khô, ăn một bữa đơn giản với Y Mỹ.

Sau khoảng thời gian ngắn nghỉ ngơi, Sở Kiếm tiếp tục chèo thuyền.