Thành Phù Phong.
Trong ngục tối không thể nhìn thấy sắc trời bên ngoài thay đổi, Ôn Cựu Thành chỉ đành dựa vào trực giác của mình ước tính thời gian.
Qua một ngày, y sẽ dùng trâm vẽ một vạch trên tường.
Lúc y vẽ đến vạch thứ bảy, trên mặt y hiện lên nụ cười.
Y cài trâm vào búi tóc, nằm bò trên cửa sổ, thò đầu ra ngoài gọi đại sư huynh.
Phương Vô Tửu thò đầu ra cửa sổ đối diện.
Khi thấy nụ cười trên mặt Ôn Cựu Thành, y dường như nghĩ tới chuyện gì đó, cũng không khỏi bật cười.
"Là hôm nay sao?"
Ôn Cựu Thành cười đáp "Phải, là hôm nay."
Phương Vô Tửu lại hỏi "Vết thương của đệ đỡ hơn chưa?"
Ôn Cựu Thành "Đỡ nhiều rồi, không ảnh hưởng hoạt động bình thường."
Phương Vô Tửu "Ừm, vậy thì tốt."
Hai người nói không đầu không đuôi, làm đám người Thiên Môn phụ trách trông chừng ngơ ngác, không biết hai người đang nói chuyện gì.
Uất Cửu cải trang thành Giản phu nhân bước vào hỏi "Lão Ngô, chúng thế nào rồi?"
Một người trong Thiên Môn tên lão Ngô tiến lên một bước, cúi đầu chắp tay trả lời.
"Chúng vẫn như cũ."
Uất Cửu đi đến bên tường lắng nghe, người bên kia tường đã ngừng nói, gã không nghe thấy gì nữa.
Gã lại nhìn lão Ngô hỏi "Hai ngày nay chúng đã nói gì?"
Sở dĩ Uất Cửu nhốt Phương Vô Tửu và Ôn Cựu Thành cùng một chỗ, còn chừa cửa sổ là để bọn họ có cơ hội nói chuyện, Uất Cửu có thể nghe lén lấy được thông tin hữu ích.
Lão Ngô kể lại từng chữ cuộc trò chuyện giữa Phương Vô Tửu và Ôn Cựu Thành trong hai ngày qua.
Nghe xong câu cuối cùng, Uất Cửu nhíu mày.
Uất Cửu tinh tường nhận ra Phương Vô Tửu và Ôn Cựu Thành dường như đang âm mưu gì đó.
Uất Cửu sai người mở cửa sắt.
Gã bước vào trong, dừng lại trước cửa sổ phòng giam của Ôn Cựu Thành.
Qua khung cửa sổ hẹp, gã nhìn thấy Ôn Cựu Thành.
Lúc này Ôn Cựu Thành đang ngồi trên đất, quần áo nhăn nheo, trên cằm mọc một lớp râu đen, bộ dạng trông suy sụp, nhưng tinh thần lại rất tốt.
Khi Ôn Cựu Thành nghe thấy tiếng cửa sắt mở, liền biết có người đến.
Y ngẩng đầu lên, thấy người đang đứng ngoài cửa sổ.
Hai người nhìn nhau.
Uất Cửu lên tiếng trước "Vết thương của ngươi đỡ hơn chưa?"
Ôn Cựu Thành cười nhạo nói "Nhờ phúc của ngươi, vẫn chưa khỏi."
Uất Cửu "Ta biết chút y thuật, có thể chữa trị cho ngươi."
Ôn Cựu Thành "Khỏi đi, ta sợ ngươi sẽ nhân cơ hội trị cho ta chết luôn."
Đây thật ra là câu chuyện cười nhạt, nhưng Uất Cửu lại cười, trông khá là vui.
"Nếu ta muốn gϊếŧ ngươi, đã không đợi đến bây giờ, ngươi vẫn rất có ích với chúng ta."
Ôn Cựu Thành lạnh lùng hỏi "Vậy ta còn phải cảm tạ ơn tha mạng của ngươi?"
Uất Cửu dần thu lại nụ cười "Ta nói thật đấy, ta không cần phải gϊếŧ các ngươi, chỉ cần các ngươi nghe lời, không gây chuyện, sau khi chúng ta làm xong việc, ta sẽ thả các ngươi đi."
Ôn Cựu Thành nhìn gã như nhìn kẻ ngốc "Ngươi nghĩ ta sẽ tin lời nhảm nhí của ngươi sao?"
Uất Cửu cười giễu nói "Tin hay không thì tùy ngươi, dù sao ta cũng đã nói rõ ràng rồi, nếu các ngươi cứ không tin thì có thể thử xem. Dù sao mạng cũng là của các ngươi, liên quan gì đến ta?"
Ôn Cựu Thành "Nếu đã như vậy, ngươi cần gì cố ý tới đây nói mấy lời nhảm nhí này với bọn ta? Chẳng phải dư thừa lắm sao?"
Uất Cửu nhìn y bằng đôi mắt đen láy sắc bén.
Ôn Cựu Thành nhếch khóe miệng, ung dung mỉm cười.
Lúc này, Phương Vô Tửu đang bị nhốt ở phòng giam đối diện đột nhiên lên tiếng.
Giọng y nghe ra như mang chút tiếng cười.
"Quận thú phu nhân, thay vì lãng phí thời gian ở đây với bọn ta, chi bằng đi xem thử phu quân của mình thế nào đi? Nếu nhanh chân thì có lẽ vẫn cứu được ông ta đó."
Uất Cửu đột nhiên quay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Vô Tửu.
Phương Vô Tửu đứng trong phòng giam, hai tay đút trong tay áo, nụ cười vẫn ôn hòa như trước.
Cứ như thể lúc này không phải y đang ngồi tù mà đang ở trong nhà của mình, ung dung thoải mái không giống ai.
Vẻ mặt thản nhiên điềm tĩnh của y khiến Uất Cửu cảm thấy vô cùng nhức mắt.
Uất Cửu cười lạnh nói "Ta vốn muốn để các ngươi sống yên ổn đến ngày cuối cùng, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết nữa, người đâu, lôi tên không biết điều này đến phòng tra tấn, hôm nay ta sẽ cho tên này biết không biết điều sẽ có kết cục như thế nào!"
Lão Ngô đẩy cửa sắt bước vào.
Lão Ngô không mở cửa phòng giam theo lệnh của Uất Cửu, mà nói nhỏ với gã.
"Cửu công tử, người trong phủ vừa truyền tin tới, Quận thú bỗng nhiên nôn máu ngất xỉu, sắp không xong rồi!"
Nghe vậy, Uất Cửu thay đổi sắc mặt.
Gã vô thức nhìn sang Phương Vô Tửu trong phòng giam.
Phương Vô Tửu vẫn ôn hòa cười nói "Ta đã nhắc nhở ngươi rồi, nếu ngươi nhanh chân thì có lẽ sẽ cứu được ông ta!"
Uất Cửu nghiến răng nói "Là các ngươi đã ra tay với Vu Nhị!"
Phương Vô Tửu chợt nhận ra "Thì ra kẻ mạo danh Quận thú tên là Vu Nhị."
Ôn Cựu Thành ở phòng giam bên kia trả lời "Tên này nghe chẳng ra làm sao."
Uất Cửu không rảnh nói nhảm với hai tên này, sắc mặt sa sầm căn dặn lão Ngô.
"Trông kỹ hai tên này, trước khi ta quay lại không được để bọn chúng ăn uống, cũng không được để người khác vào đây!"
Lão Ngô nhanh chóng đáp "Vâng."
Uất Cửu vội rời khỏi ngục tối.
Nghe thấy tiếng cửa sắt đóng lại, Phương Vô Tửu và Ôn Cựu Thành đồng thời bật cười.
Không khí trong phủ Quận thú rất căng thẳng.
Khi Uất Cửu cải trang thành Quận thú phu nhân bước nhanh đến cửa phòng ngủ, vừa lúc nhìn thấy đại phu lắc đầu với quản gia, bất đắc dĩ nói.
"Thứ cho tại hạ tài hèn học mọn, không thể chữa khỏi cho Quận thú đại nhân."
Uất Cửu được nha hoàn dìu bước vào phòng ngủ.
Khi quản gia và đại phu thấy Quận thú phu nhân tới, lập tức ngừng nói chuyện, cung kính chào hỏi.
Quản gia nhỏ giọng giải thích.
"Vừa rồi Quận thú đại nhân đang xử lý công vụ thì đột nhiên nôn máu ngất xỉu, chúng nô tài vội đưa người đến đây, mời đại phu đến chữa trị, nhưng đại phu cũng bó tay."
Lúc nói câu cuối cùng, giọng của quản gia nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, hai mắt hơi đỏ lên.
Uất Cửu đi thẳng đến giường thì thấy Giản Thư Kiệt đang nằm hấp hối trên giường.
Vu Nhị cải trang thành Giản Thư Kiệt lúc này đang vô cùng đau đớn.
Sắc mặt xám xịt, môi tím tái, đồng tử co lại, vẻ mặt hơi dữ tợn.
Khi thấy Uất Cửu tới, Vu Nhị lập tức duỗi bàn tay phải run rẩy của mình, nắm tay áo Uất Cửu, khó nhọc thốt ra hai chữ.
"Cứu ...... ta ......"