Giản Thư Kiệt cảm thấy Phương Vô Tửu đang nói bậy.
Ông thậm chí còn hậm hực bực dọc, không muốn nói chuyện với Phương Vô Tửu.
Phương Vô Tửu không hề bị ảnh hưởng, tự mình nói tiếp.
"Tuy ta chưa từng gặp Quận thú phu nhân thật, nhưng xét mức độ quan tâm của ông với phu nhân của mình thì tình cảm của hai người chắc chắn rất sâu đậm. Nếu ta đoán không lầm thì trong hai lần đến gặp ông, tâm trạng của phu nhân hẳn là rất sa sút. Chắc chắn lúc đó bà ấy nghĩ — phu quân của mình từng huy hoàng như thế, hiện giờ lại trở thành tù nhân, tất cả những chuyện này đều do bà, chính bà đã liên lụy đến ông ......"
Phòng giam bên cạnh phát ra tiếng nghèn nghẹt, như tiếng nắm đấm đập vào tường.
Tiếp theo đó là tiếng gầm khàn khàn của Giản Thư Kiệt.
"Im đi! Đừng nói nữa!"
Phương Vô Tửu nhắm mắt làm ngơ trước sự phản kháng của ông, tiếp tục nói.
"Bà ấy yêu ông như vậy, thậm chí yêu ông còn hơn bản thân mình, bà ấy không muốn ông bị liên lụy, không muốn thấy ông mất đi tự do và tôn nghiêm, trở thành con rối đáng thương bị người ta đùa giỡn. Dù sao thì con cái của hai người cũng đã lớn, không có mẫu thân cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống. Sự tồn tại của bà ấy chẳng có ý nghĩa gì, chỉ làm liên lụy đến ông."
Tường bên cạnh truyền đến những cú đấm dữ dội, âm thanh dọa người như thể xương tay của Giản Thư Kiệt sắp gãy nát.
Giản Thư Kiệt đau đớn gầm lên "Ngươi nói bậy! Ngươi chỉ đang nói bậy! Nàng không phải gánh nặng của ta! Nàng là vợ ta, là người phụ nữ mà ta thề sẽ chung sống cả đời!"
Phương Vô Tửu "Đúng vậy, bà ấy là vợ ông, cho nên bà ấy càng không muốn thấy ông tiếp tục bị nhốt trong ngục tối, bà ấy thà tự kết liễu đời mình còn hơn để ông bị người khác khống chế."
Giản Thư Kiệt giận dữ hét lên "Đây chỉ là suy đoán của ngươi, ngươi không có chứng cứ, ngươi chỉ đang nói bậy!"
Phương Vô Tửu "Đúng là ta không có chứng cứ, nhưng ta có một cách giúp ông biết được phu nhân của ông còn sống hay không."
Phòng giam bên cạnh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Hồi lâu sau mới nghe được giọng nói khàn khàn của Giản Thư Kiệt.
"Cách gì?"
Nếu nghe kỹ còn có thể nghe thấy giọng hơi run rẩy.
Giống như đang cố kìm nén cảm xúc nào đó.
Phương Vô Tửu "Không lâu nữa trong thành sẽ xảy ra hỗn loạn, cần ông ra mặt giải quyết, ông có thể nhân cơ hội đó đưa ra yêu cầu với Uất Cửu, bắt gã cho ông gặp phu nhân. Vào lúc quan trọng đó, Uất Cửu vì muốn tăng cường khả năng khống chế ông, giảm bớt rủi ro không cần thiết, chắc chắn sẽ đồng ý yêu cầu này."
Giản Thư Kiệt không hỏi làm sao y biết trong thành sẽ xảy ra hỗn loạn, thay vào đó lại hỏi câu mà ông quan tâm nhất.
"Nếu gã không đồng ý thì sao?"
Phương Vô Tửu "Vậy chứng tỏ phu nhân của ông không còn nữa."
Một câu đơn giản lại như gông cùm siết chặt vào cổ Giản Thư Kiệt làm ông không thở được.
Phòng giam lại rơi vào im lặng chết chóc.
......
Phương Vô Tửu dừng kể ở đây.
Ban đầu lúc biết Uất Cửu giả làm Quận thú phu nhân, y cảm thấy hơi lạ, Uất Cửu tốn nhiều công sức giả dạng Quận thú phu nhân, kết quả mỗi ngày đều trốn ở viện phía tây, không gặp người ngoài, thật sự là không cần thiết.
Mãi đến khi y nói chuyện với Giản Thư Kiệt, y mới đoán được nguyên nhân.
Sở dĩ Uất Cửu trốn ở viện phía tây không ra ngoài, là vì Quận thú phu nhân thật không còn nữa.
Gã đã mất đi đối tượng bắt chước, độ khó giả dạng tăng lên. Nếu gã hấp tấp xuất hiện trước mặt người ngoài, rất có thể gã sẽ để lộ sơ hở, dễ dàng khơi dậy nghi ngờ của người khác.
Để đảm bảo an toàn, gã chỉ có thể lấy cớ dưỡng bệnh mà sống ở viện phía tây, cố gắng hạn chế tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Ôn Cựu Thành khẽ thở dài "Hẳn là hiện giờ Giản Thư Kiệt đã hiểu rõ chân tướng."
Chân tướng vô cùng tàn nhẫn.
Giản Thư Kiệt vì muốn bảo vệ vợ mình, bằng lòng từ bỏ danh lợi thân phận tự do, trở thành tù nhân hèn mọn.
Ông lại không hề biết vợ mình đã tự kết liễu để đổi lại tự do mình.
Bây giờ biết được chân tướng, tất cả chịu đựng và nhượng bộ mà trước đây ông làm đều trở thành nối giáo cho giặc.
......
Trước cổng lớn phủ Quận thú.
Sau khi các quan viên biết Quận thú đại nhân vẫn bình an vô sự, trái tim treo lơ lửng mới đặt xuống.
Mọi người lần lượt cáo từ rời đi.
Nào ngờ Quận thú đại nhân đột nhiên gọi tên một người.
"Đinh Xuân Huy, ngươi qua đây."
Đinh Xuân Huy là võ tướng cao lớn thô kệch, xét trang phục thì cấp quan không thấp.
Hắn thấy Quận thú đại nhân gọi mình, không nghĩ gì nhiều, cầm đao trên tay sải bước đi tới.
"Quận thú đại nhân có dặn dò gì?"
Giản Thư Kiệt vẫy tay với hắn "Lại đây một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Hai hộ vệ đứng sau cảnh giác, muốn ngăn cản nhưng đang ở trước mặt nhiều người, bọn họ chỉ đành ho một tiếng nhắc nhở Giản Thư Kiệt không nên manh động.
Giản Thư Kiệt làm ngơ lời nhắc nhở của hai hộ vệ phía sau.
Khi Đinh Xuân Huy bước tới gần, Giản Thư Kiệt đột nhiên rút thanh đao trên thắt lưng của Đinh Xuân Huy ra!
Lưỡi đao vẽ một vòng cung sắc bén trong không khí.
Sau đó chém mạnh vào thắt lưng của hộ vệ đứng sau ông!
Giản Thư Kiệt dùng hết sức của mình vào nhát chém này, cộng thêm đây là thanh đao tốt hiếm thấy, lưỡi đao sắc bén hơn vũ khí thông thường.
Thanh đao chém ngang người hộ vệ, gần như chém hộ vệ làm đôi!
Hộ vệ đó chết ngay tại chỗ.
Tên hộ vệ còn lại bị máu tươi bắn đầy người, nhưng động tác không hề chậm trễ, nhanh chóng rút kiếm đâm về phía Giản Thư Kiệt, định bắt ông ngay tại chỗ!
Lúc này, tay Giản Thư Kiệt còn đang nắm chuôi đao, lưỡi đao đâm quá sâu, mắc vào xương, không rút ra được.
Thấy mũi kiếm đâm về phía mình, Giản Thư Kiệt muốn tránh cũng không kịp.
Vào thời khắc quan trọng, một thanh đoản đao từ bên cạnh phóng ra, chặn trước mặt Giản Thư Kiệt.
Người cầm đoản đao là Đinh Xuân Huy.
Đừng thấy hắn có vẻ ngoài thô kệch, thoạt nhìn là người hay bất cẩn nhưng hắn là một người rất thận trọng.
Hắn ra ngoài luôn mang theo hai thanh đao, một đao dài giắt trên thắt lưng, đoản đao giấu trong tay áo nhằm đề phòng.
Người biết thói quen này của hắn không nhiều, Giản Thư Kiệt là một trong số đó.
Chính vì biết Đinh Xuân Huy có thói quen này nên Giản Thư Kiệt mới cố ý mượn đao của hắn.
Mũi kiếm va chạm với đoản đao, phát ra âm thanh giòn giã!
Giản Thư Kiệt nhân cơ hội buông chuôi đao, nhanh chóng lùi lại, giữ khoảng cách với tên hộ vệ cầm kiếm.
Biến cố này diễn ra quá nhanh, hầu hết những người có mặt đều ngẩn ra.
Cho đến khi Đinh Xuân Huy hét lên "Còn ngây ra đó làm gì? Mau bảo vệ Quận thú đại nhân!"
Lúc này mọi người mới hoàn hồn, bắt đầu hành động.
Các quan văn biết mình không giúp được gì, để tránh kéo chân võ tướng, nên tự giác bước sang một bên nhường đường.
Các võ tướng rút đao, khí thế lao về phía tên hộ vệ.
Dù hộ vệ có là cao thủ cũng không thể chống lại sự vây đánh của nhiều người.
Tên hộ vệ nhanh chóng bị đánh bại, máu tươi lênh láng.
Dân chúng vây xem sợ hãi tái mặt, không ngừng hét toáng lên.