Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 1042




Lạc Thanh Hàn chú ý tới bóng người phía sau bình phong, đoán được Hề Hề hẳn là muốn biết tình hình cụ thể ở thành Phù Phong, vì thế liền nói với các đại thần.

"Hôm nay đến đây thôi, các khanh về đi."

Các đại thần thật sự không muốn đi, chuyện thành Phù Phong xuất hiện phản quân vẫn còn nhiều điều chưa rõ ràng, bọn họ muốn tìm hiểu chi tiết.

Tuy nhiên, Hoàng đế không còn tâm trạng đối phó với bọn họ, xua đuổi bọn họ không thương tiếc.

Thường công công cũng biết điều lui ra ngoài.

Đợi người bên ngoài đi hết, Hề Hề lập tức nhảy ra từ phía sau bình phong, lao tới ngự án, với tay lấy bức thư đặt trên bàn.

Nàng đọc nhanh nội dung bức thư.

Đọc xong, nàng sợ mình bỏ sót điều gì nên đọc thư kỹ lần nữa.

Thư này do một người tên Trịnh Tương viết, là người ở thành Phù Phong, tất cả biến cố xảy ra trong thành gần đây đều được viết rõ ràng trong thư.
Bao gồm sắp xếp của Thiên Môn trong thành Phù Phong, cả hận thù giữa Thiên Môn và Giản Thư Kiệt.

Cuối thư còn nhắc đến Phương Vô Tửu và Ôn Cựu Thành, hai người này bị Thiên Môn giam giữ một thời gian, hiện giờ Phương Vô Tửu bình an vô sự, nhưng Ôn Cựu Thành bị thương, hiện giờ không còn gì đáng ngại.

Ngoài ra, Ngọc Lân vệ còn may mắn tìm được hoa Hải Sinh.

Biết được hai sư huynh đã thoát khỏi nguy hiểm, trước mắt không còn gì đáng ngại, Tiêu Hề Hề cuối cùng cũng có thể yên tâm.

Lúc này nàng mới có thời gian nghĩ đến chuyện khác.

Nàng tò mò hỏi "Trịnh Tương này là ai? Sao ta không biết?"

Lạc Thanh Hàn "Hắn là đại phu trong phủ Quận thú, đồng thời cũng là mật thám mà ta cài ở thành Phù Phong."

Tiêu Hề Hề ngạc nhiên "Trong thành Phù Phong còn có mật thám của chàng?"

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói.
"Chuyện này thì có gì lạ? Mỗi một Hoàng đế đều cài mật thám ở các nơi, tránh trường hợp quan viên địa phương thông đồng, dối trên lừa dưới. Hoàng đế ở trong cung, nhưng không được để bản thân bị vây khốn trong cung. Những mật thám này là tai mắt của ta, cũng có thể trở thành đao kiếm trong tay ta khi cần thiết. Trong triều có tổ chức nội bộ của mật thám, nhưng ít người biết đến."

Tiêu Hề Hề ngày càng tò mò, sáp tới kéo kéo tay áo hắn, mắt sáng ngời hỏi.

"Tổ chức gì? Tên là gì?"

Lạc Thanh Hàn "Nàng muốn biết?"

Tiêu Hề Hề gật đầu mạnh "Ừ ừ!"

Lạc Thanh Hàn "Hôn ta một cái, ta sẽ nói nàng biết."

Tiêu Hề Hề lập tức nhào vào lòng hắn, ôm cổ hắn, hôn môi hắn.

Nàng hỏi "Đủ chưa? Chưa đủ, ta hôn thêm hai cái nữa."

Dáng vẻ đáng yêu này của nàng làm tim Lạc Thanh Hàn thấy ngứa ngáy.
Hắn giơ tay vuốt ve khuôn mặt trắng trẻo của nàng, đầu ngón tay vuốt ve dái tai nàng, luồn vào trong tóc nàng.

"Ta thấy vẫn chưa đủ."

Tiêu Hề Hề không do dự tới gần, hôn hắn thêm mấy cái.

Lạc Thanh Hàn đảo ngược tình thế, ôm gáy nàng, bịt chặt môi nàng, hôn nàng thật sâu.

Sau hồi lâu, hai người mới tách ra.

Mặt Hề Hề đỏ bừng, đôi mắt ngày càng sáng như hai mặt trời nhỏ, vô cùng chói mắt.

"Thế này đã nói được chưa?"

Đầu ngón tay Lạc Thanh Hàn lướt qua đôi môi đỏ mọng đầy đặn của nàng, để lại chút cảm giác mát lạnh.

Hắn thấp giọng nói "Tên là Thiên Cơ Vệ."

Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt "Nếu chàng sớm đã cài mật thám trong thành Phù Phong, vậy có phải chàng cũng sớm biết trong thành có phản quân rồi không?"

Lạc Thanh Hàn "Chỉ là hơi nghi ngờ, vẫn chưa chắc chắn lắm, vừa lúc Phương Vô Tửu đến thành Phù Phong điều tra, ta bèn lệnh mật thám chú ý tới y nhiều hơn, nếu cần thiết có thể ra tay trợ giúp y."

Tiêu Hề Hề nghiến răng "Được lắm, chàng sớm biết hết mọi chuyện rồi, lại không nói cho ta biết, làm ta lo lắng chết đi được."

Lạc Thanh Hàn cúi đầu hôn lên chóp mũi nàng, khẽ cười.

"Là ta sai rồi."

Tiêu Hề Hề nhân cơ hội mặc cả "Ta không chấp nhận xin lỗi bằng lời nói!"

Lạc Thanh Hàn "Vậy nàng muốn bù đắp cái gì?"

Tiêu Hề Hề cười ranh mãnh "Ta muốn chàng ngủ nướng một buổi với ta."

Lạc Thanh Hàn không chút do dự đồng ý.

"Được."

Thấy hắn đồng ý nhanh như vậy, Tiêu Hề Hề không khỏi hỏi "Chàng không sợ triều thần nói chàng mê muội sắp đẹp, chậm trễ triều chính sao?"

Ngón tay Lạc Thanh Hàn vén một sợi tóc của nàng, bình tĩnh giải thích.

"Đại Thịnh không có quy định Hoàng đế phải thượng triều mỗi ngày. Thật ra thì các triều đại Hoàng đế trước ta toàn cách hai ba ngày mở triều nhỏ, nửa tháng mở triều lớn. Hoàng đế đúng giờ thượng triều mỗi ngày như ta thì là ngoại lệ. Dù ta có vắng mặt vài ngày thì bọn họ cũng không thể nói gì được."

Tiêu Hề Hề khó hiểu "Nếu có thể lười biếng, tại sao chàng còn thượng triều mỗi ngày?"

Lạc Thanh Hàn "Vì chỉ cần ta lười biếng, người phía dưới cũng sẽ lười biếng, đây gọi là trên làm dưới theo. Trên đời này ai cũng có thể lười biếng, chỉ có ta là không được. Ta phải lấy mình làm gương, để các triều thần ngày ngày vào triều, cần cù làm việc, không thể lười biếng."

Nghe hắn nói xong, Tiêu Hề Hề nhất thời không biết nên thông cảm với ai.

Dựa theo tác phong chăm chỉ của Lạc Thanh Hàn, nếu cứ tiếp tục thế này, sợ là sau này trong triều sẽ lại có thêm nhiều người hói đầu.

Ể? Sao nàng dùng từ lại?

Lạc Thanh Hàn nhìn trời bên ngoài, thấy trời đã gần tối, giơ tay vỗ nhẹ lưng nàng.

"Chúng ta đi thôi."

Tiêu Hề Hề gật đầu nói được, nắm tay hắn cùng đứng lên.

Vừa đứng dậy, Lạc Thanh Hàn đột nhiên thấy trước mắt tối sầm, tứ chi mất đi sức lực, cả người ngã về phía trước!

Cũng may Tiêu Hề Hề nhanh mắt, nhanh tay ôm eo hắn.

Mới khiến hắn không tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Tiêu Hề Hề đỡ hắn ngồi xuống, lo lắng hỏi.

"Chàng sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?"

Lạc Thanh Hàn tựa vào người nàng, mắt vẫn nhắm nghiền, không trả lời câu hỏi của nàng.

Tiêu Hề Hề tức thì lo lắng hơn.

Nàng gọi Thường công công ở ngoài.

Thường công công mở cửa bước vào "Nương nương có gì dặn dò?"

Tiêu Hề Hề "Hoàng thượng bệnh rồi, mau sai người gọi Thái y lệnh."

Thường công công thấy Hoàng đế dựa vào Quý phi, nét mặt rất khó chịu, vội vàng đáp "Vâng!"

Hắn vội chạy ra ngoài sai người đến thái y viện.

Lúc Thái y lệnh vác hộp thuốc vội vã đến ngự thư phòng, Lạc Thanh Hàn đã tỉnh lại, nhưng tinh thần vẫn không tốt, trông hơi ốm yếu.

Thái y lệnh cẩn thận bắt mạch cho Hoàng đế, kết quả không kiểm tra ra bệnh gì.

Cuối cùng chỉ đành tổng kết do Hoàng đế làm việc quá sức, cơ thể bị tổn thương, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

Thái y lệnh để lại một đơn thuốc bồi bổ cơ thể rồi rời đi.

Tiêu Hề Hề lo lắng nhìn Lạc Thanh Hàn.

"Chàng không sao chứ?"

Lạc Thanh Hàn nhẹ giọng nói "Ta không sao, chỉ là hơi mệt, ngủ một giấc sẽ khỏe thôi."