Hẳn là vì cơ thể không khỏe, Lạc Thanh Hàn ăn không ngon, ăn được hai miếng thì buông đũa, không muốn ăn nữa.
Tiêu Hề Hề dùng hết chiêu trò, làm nũng đáng yêu, cũng chỉ có thể dỗ hắn uống thêm nửa bát canh.
Ăn xong, Lạc Thanh Hàn đi tắm như thường lệ.
Hắn ngâm mình trong nước ấm, ngủ thϊếp đi.
Tiêu Hề Hề vừa nghĩ đến tình trạng hiện tại của Lạc Thanh Hàn, thì không khỏi lo lắng trong lòng.
Nhưng Thái y lệnh kiểm tra nhiều lần, xác nhận cơ thể Lạc Thanh Hàn vẫn ổn.
Lỡ vấn đề không phải ở cơ thể mà ở những phương diện khác thì sao?
Trong đầu Tiêu Hề Hề xuất hiện nhiều hình ảnh rời rạc kỳ lạ.
Ví như tượng thần quỷ dị mà Tiêu Lăng Phong mang về, hay lá bùa vàng có chữ "cô", còn cả cơn ác mộng mà nàng gặp phải ......
Những chuyện này dường như không có liên quan gì, nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như lại có liên quan đến Lạc Thanh Hàn.
Giống như có một thế lực mang theo ác ý lặng lẽ tiếp cận Lạc Thanh Hàn.
Tiêu Hề Hề càng nghĩ càng thấy bất an.
Nàng sống ở Huyền Môn nhiều năm, dù trong lớp không chú ý nghe giảng, cũng biết mọi thứ trên đời này đều có hai mặt, huyền học cũng vậy.
Nàng có thể dùng thiên phú của mình làm bùa giúp người khác đổi mệnh.
Người khác cũng có thể dùng tà thuật để đạt được mục đích của mình.
Ví như thuật yểm thắng.
Thịnh Vĩnh Đế từng dùng thuật yểm thắng để gài bẫy Lạc Thanh Hàn, trị tội hắn gϊếŧ cha phản nghịch.
Thuật yểm thắng mà Thịnh Vĩnh Đế dùng lúc đó chỉ có hình thức, không có tác dụng thực tế, nói trắng ra thì chỉ là ra vẻ, chỉ có thể dọa người.
Nhưng trên thực tế, thuật yểm thắng vẫn tồn tại.
Chỉ cần đọc kỹ sử sách sẽ phát hiện trong lịch sử quả thực có dấu vết của thuật yểm thắng, từng có người hưởng được lợi từ nó, nhưng cũng có người vì nó mà nhà tan cửa nát.
Công dụng chính của thuật yểm thắng là hủy hoại may mắn của đối phương, khiến đối phương chịu vận rủi, có thể từ xui xẻo mất tiền đến chết không toàn thây.
Tà thuật hại người giống thế này còn rất nhiều.
Tiêu Hề Hề bây giờ nghi ngờ Lạc Thanh Hàn trúng tà thuật của người khác, tình trạng sức khỏe mới tệ như vậy.
Người hiểu tà thuật này rất ít, người biết cách dùng nó càng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Đối tượng đầu tiên mà Tiêu Hề Hề nghi ngờ là Không Thiền, chính là người có liên quan đến Huyền Môn.
Ban đầu, Không Thiền bị Thịnh Vĩnh Đế giam vào đại lao của Đại Lý Tự, nhưng sau khi Thịnh Vĩnh Đế qua đời, Không Thiền vẫn chưa rõ tung tích, không ai biết ông ta đi đâu.
Ông ta có động cơ và thời gian.
Nghi phạm thứ hai là Thiên Môn.
Dã tâm mạnh mẽ mà Thiên Môn đang bày ra khiến bọn chúng nảy sinh ác ý với Hoàng đế.
Mà số tượng thần quỷ dị đó đến từ Thiên Môn.
Điều này cho thấy hiềm nghi của Thiên Môn rất cao.
Tiêu Hề Hề đứng dậy đến bên cửa sổ, giơ tay đẩy cửa sổ ra.
Gió bắc lạnh buốt ùa vào thổi bay tóc nàng.
Bảo Cầm thấy vậy vội cầm áo choàng lông cáo dày khoác lên người Quý phi, nhỏ giọng nhắc nhở.
"Bên ngoài lạnh lắm, nương nương đừng đứng cạnh cửa sổ lâu, kẻo bị cảm lạnh."
Tiêu Hề Hề muốn thông qua tinh tượng suy đoán tình hình hiện tại của Lạc Thanh Hàn.
Tuy nhiên gần đây mưa liên miên, trời đêm hoàn toàn tối đen, đừng nói tinh tượng, thậm chí một ngôi sao cũng không có.
Tiêu Hề Hề chỉ đành từ bỏ quan sát tinh tượng, quay người đến tủ quần áo.
Bảo Cầm vội đóng cửa sổ lại, tránh gió lạnh ùa vào lần nữa.
Tiêu Hề Hề lấy túi vải màu xanh ở trong tủ.
Trong túi này có rất nhiều đồ, đều là Huyền Cơ Tử đưa cho nàng.
Nàng tìm một túi gấm từ trong đống đồ.
Mở túi gấm đổ ra một hạt tròn màu trắng.
Hạt này trông giống ngọc trai nhưng nó trắng và trong hơn ngọc trai.
Nó gọi là Huyền Châu, được các sư huynh cố ý mang từ Huyền Môn đến, còn nói nó là bảo vật trấn phái.
Tiêu Hề Hề không biết Huyền Châu có gì đặc biệt, nàng chỉ biết đó là một nguyên liệu quan trọng để chế tạo bùa thế thân.
Sau đó, nhị sư huynh dạy cho nàng những kiến thức liên quan về bùa thế thân.
Bùa thế thân hay còn gọi là người giấy thay thế, đúng như tên gọi, là dùng giấy bùa để làm thế thân.
Thế thân này có cùng số phận với chủ nhân, có thể gánh một phần nhân quả cho chủ nhân.
Ví dụ như.
Vì Tiêu Hề Hề được định sẵn không thể sống quá mười chín tuổi nên buộc phải đổi mệnh, trói buộc với Lạc Thanh Hàn để sống tiếp.
Ở đây có mối quan hệ nhân quả.
Nếu Tiêu Hề Hề dùng bùa thế thân thì bùa này có thể thay nàng ở bên Lạc Thanh Hàn, dù nàng có cách xa Lạc Thanh Hàn hơn mười dặm cũng không vấn đề gì.
Huyền Cơ Tử cố ý bảo đệ tử giao Huyền Châu cho Tiêu Hề Hề, hiển nhiên là vì muốn nàng dùng nó làm bùa thế thân, tránh sau này có tình huống bất ngờ bị buộc phải tách khỏi Lạc Thanh Hàn.
Tiêu Hề Hề không khỏi cảm thán, tuy ngày thường Huyền Cơ Tử chẳng ra sao, nhưng thật ra lại là người rất chu đáo.
Lúc giúp Tiêu Hề Hề đổi mệnh, đã nghĩ xong cách ứng phó với những tình huống bất ngờ có thể xảy ra.
Tiêu Hề Hề sai người mang vài dụng cụ cần dùng tới.
Nàng dùng búa đập nát Huyền Châu, rồi dùng chày nghiền thành bột mịn màu trắng.
Kế đó cắt một lọn tóc rồi đốt thành tro.
Tiếp theo trộn hai thứ này lại, đổ vào chu sa.
Tiêu Hề Hề chích ngón tay, nặn ra ba giọt máu.
Máu tươi nhỏ xuống, nhanh chóng hòa làm một với chu sa.
Nàng lấy một tờ giấy Tuyên dày, cắt thành hình người cỡ lòng bàn tay, dùng bút lông nhúng vào chu sa rồi viết một dòng phù văn lên tờ giấy.
Vẽ bùa là một công việc đòi hỏi phải có thiên phú.
Người bình thường vẽ bùa có tỷ lệ thành công rất thấp, một ngàn lá bùa chưa chắc có một lá bùa thành công.
Ngay cả những người có thiên phú tương đối cao như Phương Vô Tửu, Ôn Cựu Thành và Bùi Thiên Hoặc, mười lá bùa cũng chỉ được một lá.
Đặc biệt đối với loại bùa phức tạp như bùa thế thân, tỷ lệ thành công của bọn họ càng thấp hơn.
Chỉ có Tiêu Hề Hề mới có thể đạt được tỷ lệ thành công một trăm phần trăm.
Nàng có mệnh cách đặc thù, trời sinh có thiên nhãn, có thiên phú trong việc vẽ bùa xem quẻ mà người thường không sánh được.
Lá bùa nào cũng chỉ cần nhìn một lần là học được, chưa từng thất bại.
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến nàng có thể tùy ý tặng bùa hộ thân cho người khác.
Đối với người khác, việc vẽ một lá bùa đòi hỏi rất nhiều thời gian và sức lực, nhưng đối với nàng, việc đó đơn giản như ăn cơm uống nước.
Tuy bùa thế thân phức tạp hơn bùa hộ thân, nhưng cũng chỉ khiến Tiêu Hề Hề tốn nhiều công sức hơn một chút.
Chẳng mấy chốc, nàng đã vẽ xong một bùa thế thân.
Nàng thấy vẫn còn rất nhiều chu sa, tránh làm lãng phí nguyên liệu, nàng vẽ thêm vài lá bùa.
Khi dùng hết chu sa, nàng mới dừng lại.