Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 1048




Tiêu Hề Hề sợ bị người khác phát hiện.

Mỗi lần cần viết ý kiến cụ thể, nàng phải luyện tập trên giấy trắng mấy chục lần để chắc chắn chữ nàng viết giống với chữ của Lạc Thanh Hàn, sau đó mới dám đặt bút viết lên tấu chương.

Nàng thề, năm đó thi đại học cũng không cực như bây giờ!

Sau khi xem hết tấu chương trong ngày, cánh tay nàng mỏi nhừ không nhấc lên nổi, cả người nàng nằm dài trên bàn, như thể linh hồn bị khoét rỗng.

Làm Hoàng đế thật sự quá mệt mỏi!

Nàng vô cùng nhớ những ngày tháng làm cá muối.

Bảo Cầm đến hỏi nàng có muốn ăn tối bây giờ không? Nàng đã từ chối.

Tuy nàng mệt, nhưng nàng không muốn ăn gì.

Tiêu Hề Hề đứng dậy, đi vào phòng ngủ.

Trên giường, Lạc Thanh Hàn vẫn nhắm mắt bất động.

Tiêu Hề Hề kéo lê thân thể mệt mỏi ngồi xuống cạnh giường.
Trong phòng có địa noãn, sàn nhà ấm nên ngồi trên sàn không thấy lạnh.

Nàng nắm tay Lạc Thanh Hàn, nhỏ giọng gọi.

"A Hàn."

Trong dự doán, không có phản hồi nào.

Tiêu Hề Hề thở dài "Chàng mau tỉnh lại đi, làm Hoàng đế thật sự rất mệt, ta không chống đỡ được bao lâu nữa."

Trong phòng ngủ yên tĩnh, chỉ nghe tiếng nàng nói chuyện.

Nàng lẩm bẩm mấy câu, cuối cùng nằm xuống mép giường, mê man ngủ thϊếp đi.

Tiêu Hề Hề ngủ không an ổn, mấy giấc mơ kỳ lạ nối tiếp nhau ập đến.

Nàng lạc lối trong những giấc mơ đó, không biết mình đang ở đâu.

Ba ngày trôi qua trong chớp mắt.

Hoàng đế vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Ba ngày liên tiếp không thượng triều, dù bá quan văn võ trong triều có ngốc thế nào cũng nhận thấy có gì đó không ổn.

Có người đến gặp Các lão hỏi thăm Hoàng đế, muốn biết Hoàng đế có phải bị bệnh không? Bằng không, với bản tính tham công tiếc việc của Hoàng đế, trừ khi bệnh nặng không xuống nổi giường, sẽ không nghỉ ba ngày liên tục như vậy.
Thật ra, Các lão cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Ba ngày nay bọn họ không được Hoàng đế triệu kiến, cũng không thể vào cung, hoàn toàn không biết trong cung xảy ra chuyện gì.

Nhưng tấu chương đưa vào cung đều được phê duyệt mỗi ngày, chắc hẳn Hoàng đế không có chuyện gì nghiêm trọng.

Các lão chỉ đành trấn an cảm xúc của các quan viên phía dưới, dặn dò bọn họ đừng nghĩ nhiều, đồng thời đưa thẻ bài vào hoàng cung, hy vọng có thể vào cung gặp Hoàng đế.

Tiêu Hề Hề cảm thấy đau đầu khi nhận được thẻ bài của Các lão sai người đưa vào.

Hoàng đế còn đang hôn mê, không thể gặp Các lão.

Nàng không dám nói với Các lão rằng Hoàng đế đang hôn mê.

Nhớ lúc đầu Lạc Thanh Hàn mới lên ngôi, mấy Các lão này từng gây khó dễ cho hắn.

Sau đó, chính Lạc Thanh Hàn dựa vào thủ đoạn mạnh mẽ của mình để trấn áp đám lão thần xảo quyệt này.
Nếu đám cáo già này biết Hoàng đế đang hôn mê, nhất định sẽ lại nảy sinh ý đồ xấu xa.

Tiêu Hề Hề không thể mạo hiểm.

Nàng cầm năm thẻ bài lên, đưa cho Thường công công, rồi căn dặn.

"Ngươi đi nói với bọn họn, gần đây Hoàng thượng được tổ tiên báo mộng, nhận được vài dẫn dắt, cần chay tịnh bế quan một thời gian, tạm dừng thượng triều, sau khi bế quan xong sẽ thượng triều như cũ, những chuyện khác trong triều vẫn tiếp tục như trước."

"Vâng."

Thường công công hai tay cầm thẻ bài, xoay người đi ra ngoài.

Thỉnh cầu diện thánh của Các lão đều bị từ chối.

Bọn họ nghe xong lý do của Hoàng đế đều cảm thấy có hơi hoang đường, đường đường là vua một nước lại làm mấy chuyện quỷ thần?

Nhưng bọn họ nhớ lại chuyện lúc Hoàng đế còn là Thái tử, đối mặt với vây đánh của ngàn quân địch, lại có thể đao thương bất nhập.

So ra thì báo mộng chẳng là gì cả.

Nghĩ vậy, các đại thần đương nhiên chấp nhận lý do Hoàng đế được tổ tiên báo mộng.

Tiêu Hề Hề mượn danh nghĩa tổ tiên báo mộng để xóa tan nghi ngờ của triều thần.

Nhưng trong lòng nàng biết đây chỉ là cách tạm thời, chỉ có thể trì hoãn chứ không thể giải quyết tận gốc vấn đề.

Quan viên trong triều không phải kẻ ngốc, qua một thời gian, nếu Hoàng đế vẫn không xuất hiện, bọn họ nhất định sẽ càng nghi ngờ.

Đến lúc đó, Tiêu Hề Hề khó mà lừa được bọn họ.

Ngoài việc giúp phê tấu chương mỗi ngày, nàng còn ở bên giường nhìn Lạc Thanh Hàn, trong lòng không ngừng cầu nguyện, hy vọng hắn sẽ sớm tỉnh lại.

Tiếc thay ông trời không toại lòng người.

Từng lời cầu nguyện của nàng đều không thành.

Tiêu Hề Hề không khỏi nghĩ đến tình huống xấu nhất —

Lỡ như Lạc Thanh Hàn không bao giờ tỉnh lại nữa thì làm sao?

Vừa nghĩ tới chuyện này, trong lòng nàng thấy vô cùng khó chịu.

Nàng không dám nghĩ nữa, ép mình quên đi tình huống xấu nhất, liên tục tự trấn an thôi miên bản thân, khiến bản thân tin Lạc Thanh Hàn nhất định sẽ tỉnh lại, có lẽ lát nữa hắn sẽ mở mắt ra thì sao?

Hắn mang mệnh cách Tử Vi ngàn năm hiếm có, được trời ban vận khí, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!

Tiêu Hề Hề nghĩ đến đây thì hơi ngừng lại.

Nàng chợt nhớ tới lời sư phụ từng nói.

Ông nói mệnh cách của Lạc Thanh Hàn có vấn đề, có khả năng bị người khác động tay.

Theo lý mà nói, người mang mệnh cách Tử Vi đều được ông trời chiếu cố, gặp nhiều may mắn, dù ở mặt nào cũng sẽ thuận lợi hơn người khác.

Nhưng Lạc Thanh Hàn từ nhỏ mất mẫu thân, còn suýt bị mẫu thân gϊếŧ chết. Sau đó, hắn bị nghĩa mẫu lợi dụng, phụ thân kiêng dè, bị huynh đệ âm mưu sát hại.

Cuộc đời như vậy nào khớp với hai từ thuận lợi.

Sau đó Tiêu Hề Hề lại nghĩ đến lá bùa có chữ "cô".

Không cha không mẹ nghĩa là mồ côi.

Một từ đơn giản này đã tóm gọn hai mươi năm cuộc đời của Lạc Thanh Hàn.

Nếu sự xuất hiện của lá bùa đó không phải ngẫu nhiên thì nhất định phải có phần tiếp theo.

Tiêu Hề Hề lập tức gọi Thường công công tới hỏi xem Hoàng đế gần đây có gặp chuyện gì lạ không.

Thường công công suy nghĩ hồi lâu, nhưng cũng không nghĩ ra chuyện gì.

Tiêu Hề Hề hơi thất vọng.

Trong cung này, Thường công công là người quen thuộc nhất với cuộc sống thường ngày của Lạc Thanh Hàn, hầu như ngày nào cũng ở bên cạnh Lạc Thanh Hàn, nếu Lạc Thanh Hàn gặp phải chuyện gì kỳ lạ, chắc chắn hắn sẽ biết.

Thường công công bất đắc dĩ nói "Tuy ngày nào nô tài cũng đi theo bên cạnh Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng thỉnh thoảng cũng rời cung, lúc rời cung thì thường không dẫn theo nô tài."

Tiêu Hề Hề chợt nhớ lá bùa mà Lạc Thanh Hàn có được cũng là từ ngoài cung mang về.

Lạc Thanh Hàn thỉnh thoảng cũng rời cung, mỗi lần rời khỏi đều dẫn theo một đội cấm vệ.

Tiêu Hề Hề lập tức cho người gọi Thống lĩnh Cấm vệ Triệu Hiền tới.

Thường công công đã nói tin Hoàng đế hôn mê cho Triệu Hiền biết.

Nói thật thì trong lòng hắn cũng rất sợ.

Nhưng hắn trước giờ không hay lộ cảm xúc ra ngoài, dù lúc này đang hoảng sợ, nhưng trên mặt lại không lộ ra dấu hiệu gì, hình ảnh tướng quân lạnh lùng vẫn còn nguyên vẹn.

Hắn sải bước vào điện bên, chắp tay hành lễ với Quý phi.

Tiêu Hề Hề cũng không vòng vo, hỏi thẳng vấn đề.

"Ngươi nghĩ kỹ lại xem, gần đây bên cạnh Hoàng thượng có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không? Đặc biệt là ở ngoài cung."

---------

*Tam khuyết ngũ tệ là lý thuyết về số mạng. Tam khuyết là chỉ trong số mạng thiếu ba thứ tiền – mạng – quyền. Ngũ tệ là quan, quả, cô, độc, tàn (mất vợ, góa chồng, mồ côi, cô độc, tàn phế).