"Ngày đầy tháng của con trai Anh vương ...... chính là ngày có mưa đá, mạt tướng hộ tống Hoàng thượng về cung. Nhưng vì đường quá trơn, xe ngựa bị lật giữa đường. Toàn bộ cỗ xe vỡ vụn, xa phu tử vong tại chỗ, hai con ngựa bị thương nặng. May là Hoàng thượng không bị thương. Sau đó chúng thần phát hiện một chữ viết bằng máu dưới đáy xe."
Tiêu Hề Hề hỏi "Là chữ gì?"
Triệu Hiền "Là một chữ tàn."
Tiêu Hề Hề sửng sốt.
Triệu Hiền "Sau đó, mạt tướng sai người kiểm tra, không ai biết người nào đã viết chữ tàn đó, mạt tướng nghi ngờ có người chơi xấu, nhưng vì sau đó Hoàng thượng không nhắc nữa nên chuyện này cứ thế qua đi."
Lời hắn nói, Tiêu Hề Hề không nghe lọt chữ nào.
Trong đầu nàng chỉ còn lại năm từ — Quan - quả - cô - độc - tàn.
Trong Huyền Môn có câu nói bất thành văn rằng phàm là người tu hành, chắc chắn sẽ mắc một trong tam khuyết ngũ tệ.
Đây là cái giá phải trả cho việc tiết lộ thiên cơ.
Ngũ tệ là quan, quả, cô, độc, tàn (mất vợ, góa chồng, mồ côi, cô độc, tàn phế).
Tam khuyết là tiền, mạng, quyền.
Câu nói này không có cơ sở thực tế, nhưng nếu nghĩ kỹ thì có vẻ đúng.
Ví như hầu hết người ở Huyền Môn đều không cha không mẹ, ứng với chữ "cô", Tiêu Hề Hề còn cha mẹ, nhưng số mệnh định nàng không thể sống quá mười chín tuổi, nên thứ nàng thiếu là mạng.
Nhưng Lạc Thanh Hàn không phải người tu hành, theo lý thì hắn không nên ứng với chữ nào mới phải.
Nhớ lại những gì Huyền Cơ Tử nói trước đó, mệnh cách của Lạc Thanh Hàn có khả năng bị người khác động tay. Trong lòng Tiêu Hề Hề lặng lẽ nảy ra suy đoán táo bạo —
Lẽ nào có người tu hành nào đó đang muốn đổi mệnh với Lạc Thanh Hàn?
Nói chung, đổi mệnh cũng được xem như là một cách thay đổi cuộc sống.
Vì mục đích cuối cùng của đổi mệnh cũng vì muốn thay đổi mệnh cách của mình.
Một số người không hài lòng với số mệnh của mình, mong muốn có số mệnh tốt hơn sẽ dùng thuật đổi mệnh để cướp vận may của người khác, chiếm mệnh tốt của người khác làm của riêng.
Tuy nhiên, tỷ lệ thành công của cách này rất thấp, cực kỳ dễ gặp phản phệ.
Một khi phản phệ chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn!
Thế nên tà thuật đổi mệnh này là cấm kỵ không thể nhắc đến.
Lúc Huyền Cơ Tử giảng dạy, từng nhấn mạnh tác hại của thuật đổi mệnh.
Nó không chỉ đoạt vận may, còn đoạt cả tuổi thọ của một người. Từng có người vì bị đổi mệnh cách, trong một đêm nhà tan cửa nát, người đó đến tận lúc chết cũng không biết mình bị người khác cướp đoạt mệnh cách.
Nhưng càng có nhiều người phải hứng chịu phản phệ vì không đổi được mệnh cách, trong phút chốc qua đời đột ngột, trạng thái chết rất ghê rợn.
Huyền Cơ Tử nói nhiều như vậy chủ yếu là muốn đệ tử của mình cảnh giác với loại tà thuật này, tránh trúng bẫy của người khác.
Còn quá trình cụ thể của thuật đổi mệnh thì ông không nói nhiều. Trong Tàng Thư Các của Huyền Môn có ghi chép liên quan, nếu có hứng thú thì có thể tự mình tìm hiểu.
Tiêu Hề Hề không có hứng thú với việc đọc sách, từ nhỏ đến lớn nàng chỉ bước vào Tàng Thư Các vài lần, đương nhiên cũng chưa từng đọc bất kỳ cuốn sách nào liên quan đến nó.
Chỉ có đại sư huynh và nhị sư huynh là thường xuyên đến Tàng Thư Các.
Đặc biệt là nhị sư huynh Ôn Cựu Thành, huynh ấy là mọt sách chính hiệu, huynh ấy đã đọc hết sách Tàng Thư Các, thậm chí có những quyển đọc đi đọc lại rất nhiều lần, nhất định là biết thông tin liên quan đến thuật đổi mệnh.
Nghĩ đến đây, Tiêu Hề Hề thầm tính toán thời gian, đại sư huynh và nhị sư huynh hẳn là đang trên đường về kinh, không biết lúc nào hai người họ mới về tới?
Nàng mong đại sư huynh và nhị sư huynh về kinh càng sớm càng tốt.
Kết quả người về trước là tam sư huynh Bùi Thiên Hoặc.
Khi Bùi Thiên Hoặc xuất hiện trước mặt Tiêu Hề Hề, cả người y đầy bụi bặm.
Y vốn là người yêu cái đẹp, thích nhất là trang điểm cho mình và sư muội mỗi khi ra ngoài gặp người khác.
Nhưng bây giờ y đang mặc một bộ quần áo bụi bặm đã lâu không thay, cổ áo và tay áo đã bạc màu, đầu tóc rối bù, trâm cài cũng lệch sang một bên, cằm mọc một lớp râu đen, khuôn mặt đầy mệt mỏi tiều tụy.
Tiêu Hề Hề thấy y như vậy, không khỏi giật mình.
"Huynh sao vậy? Trên đường gặp cướp à? Hay túi tiền bị trộm?"
Bùi Thiên Hoặc mở đôi môi khô nứt nẻ, phát ra âm thanh khàn khàn.
"Cho ta ăn chút gì trước đi, đã hai ngày ta không ăn gì rồi."
Tiêu Hề Hề vội vàng gọi người chuẩn bị bữa ăn.
Bùi Thiên Hoặc "Làm món đơn giản thôi, nhanh lên, ta đói quá."
Bảo Cầm nấu một tô mì lớn với nước canh xương, thêm thịt kho còn thừa từ bữa trưa, chần hai loại rau xanh, rồi rắc một ít hành lá xắt nhỏ.
Nàng đặt tô mì thịt kho nóng hổi trước mặt Bùi Thiên Hoặc.
Ánh mắt Bùi Thiên Hoặc lập tức bị món mì thịt kho béo ngậy hấp dẫn.
Dáng người y dễ tăng cân, để giữ dáng nên y hiếm khi ăn thịt, đặc biệt là loại thịt kho nhiều dầu mỡ này.
Nhưng lúc này y không thể quan tâm nhiều.
Lâu lắm rồi y mới được ăn một bữa đàng hoàng, hiện giờ món thịt kho này chính là mạng của y!
Y cầm bát đũa lên ăn ngon lành.
Bảo Cầm bưng một dĩa bưởi đã gọt vỏ tới.
Bùi Thiên Hoặc nhanh chóng ăn hết bát mì lớn, không chừa giọt canh nào.
Đáy bát sạch bong như được liếʍ.
Tiêu Hề Hề hỏi y muốn ăn nữa không?
Bùi Thiên Hoặc dựa vào khả năng tự chủ mạnh mẽ của mình, lắc đầu từ chối.
"Không cần, ta ăn no rồi."
Ăn nữa chắc chắn sẽ mập.
Tiêu Hề Hề đẩy dĩa bưởi sang, ra hiệu y ăn chút bưởi cho đỡ ngấy.
Ăn bưởi không mập nên Bùi Thiên Hoặc không khách khí.
Tiêu Hề Hề hỏi "Không phải huynh đến núi Hóa Phúc sao? Sao lâu vậy mới về?"
Với tốc độ bình thường, cùng lắm một tháng là y đã về.
Nhưng y đi hơn hai tháng.
Nếu không phải thời đại này liên lạc bất tiện, bằng không nàng đã gọi điện hỏi xem y đang làm gì bên ngoài.
Bùi Thiên Hoặc nuốt miếng bưởi, bắt đầu kể lại chuyện của mình.
"Trước đó ta đến núi Hóa Phúc, tìm thấy thôn Đại Phúc, nơi đó giống như những gì Lệ Khinh Ngôn nói, cả thôn bị thiêu rụi thành đống đổ nát, không còn gì cả ......"
Lúc đó trời đã rất tối, mây đen trên trời tụ lại ngày càng nhiều, dường như có thể đè xuống bất cứ lúc nào.
Bùi Thiên Hoặc đi quanh thôn hai vòng, không tìm thấy manh mối hữu ích gì, chỉ đành trở về tay không.
Nhưng vừa bước ra khỏi thôn, mưa lớn bất ngờ đổ xuống.
Chớp mắt mưa to như trút nước!
Mưa lớn như vậy rất khó đi đường núi, Bùi Thiên Hoặc đành phải quay về thôn.
Y tìm một ngôi nhà đổ nát phân nửa, vào đó trú mưa.
Nước mưa rơi xuống làm bùn bắn tung tóe lên quần áo của y.
Điều này làm Bùi Thiên Hoặc yêu cái đẹp cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng lúc này không có chỗ để thay quần áo nên y đành chịu đựng bực bội, co ro trong góc tránh gió mưa lùa vào.