Ông chủ quán trọ tìm tới.
Ông đứng trước cửa, chắp tay thi lễ với Lạc Thanh Hàn và Nhϊếp Trường Bình, thận trọng nói.
"Hai vị khách quan, bắt đầu từ hôm nay quán chúng tôi sẽ đóng cửa, mời các vị đến quán trọ khác được không? Tôi biết như vậy không hay lắm, tôi có thể giảm một nửa tiền phòng cho các vị."
Nhϊếp Trường Bình cau mày "Ông muốn đuổi chúng ta đi?"
Ông chủ ngượng ngùng nói "Tôi cũng hết cách, vừa rồi các người đánh người của huyện nha, bọn chúng nhất định sẽ không bỏ qua, chỗ tôi chỉ làm ăn buôn bán nhỏ, thật sự không gánh chịu nổi, xin hai vị lượng thứ."
Nhϊếp Trường Bình không vui.
Y là Tiểu quận vương, đi đến đâu mà chẳng được người khác cung phụng? Nào từng bị người khác đuổi đi như vậy?
Y còn muốn nói thêm, lại bị Lạc Thanh Hàn cắt ngang.
"Thanh toán tiền, chúng ta đi."
Nếu Thái tử Điện hạ đã lên tiếng, Nhϊếp Trường Bình dù bất mãn đến đâu cũng chỉ có thể ngậm miệng.
Ông chủ vô cùng cảm kích "Cám ơn hai vị khách quan thông cảm!"
Ông chủ đi xa, Nhϊếp Trường Bình không khỏi nhỏ giọng than thở "Điện hạ cần gì để ý? Chỉ là một quán trọ nhỏ, người nói một câu là có thể mua đứt nó rồi."
Lạc Thành Hàn nhàn nhạt nói "Ông chủ nói đúng, hôm nay đám người của huyện nha chịu thiệt hai lần trong tay chúng ta, nhất định đã ghi hận trong lòng, có lẽ bọn chúng sẽ đánh tới cửa lần nữa. Bây giờ số lượng người chúng ta có hạn, không tiện đối đầu trực diện với bọn chúng, chúng ta phải đi trước khi bọn chúng lại tìm tới."
Nhϊếp Trường Bình chợt nhận ra, thì ra là như vậy!
Y ngừng phàn nàn, lập tức đứng dậy ra ngoài thu xếp mọi chuyện.
Lạc Thanh Hàn nhìn xuống nữ nhân đang ngủ, giơ tay nhéo khuôn mặt trắng nõn của nàng.
Tiêu Hề Hề đau đớn tỉnh lại.
Nàng mở mắt, hơi hơi ngồi thẳng, bất mãn hỏi "Điện hạ làm gì vậy?"
Lạc Thanh Hàn "Không thể ở đây nữa, chúng ta phải đổi chỗ khác."
Tiêu Hề Hề không hỏi lý do, chỉ xoa xoa mặt mình "Có rất nhiều cách đánh thức ta, sao người cứ phải nhéo mặt ta? Đau lắm đó."
"Ta thích."
Tiêu Hề Hề lẩm bẩm, người này thật đáng ghét!
Tiểu tư giúp đóng gói hành lý, chuyển chúng vào xe ngựa.
Hạnh Nhi nhiều lần muốn giúp, nhưng không tìm được cơ hội, đành bất lực đứng nhìn.
Tiêu Nam thấy vậy, tốt bụng nhắc nhở.
"Nếu thiếu gia đã bảo cô đi theo Tiêu Tây, về sau cứ đi theo Tiêu Tây, y bảo ngươi làm gì thì làm đó, những chuyện khác không cần quan tâm."
Hạnh Nhi vội đáp "Vâng, tôi biết rồi."
Nàng dừng một chút, rồi nói thêm "Cảm ơn, Tiêu đại ca."
Vừa lúc Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn lần lượt bước ra.
Hạnh Nhi vội chạy đến, khuỵu gối hành lễ.
"Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia."
Tiêu Hề Hề thấy nàng, hai mắt sáng lên "Em lo hậu sự cho gia gia ổn thỏa rồi chưa?"
Hạnh Nhi cảm kích nói "Đã ổn thỏa rồi, cảm tạ ngân lượng của tiểu thiếu gia, từ nay về sau, Hạnh Nhi thuộc về người, dù người muốn làm gì, đều có thể căn dặn tôi."
Tiêu Hề Hề nắm tay nàng, mong đợi nói "Chỗ ta không có gì để em làm hết, em chỉ cần giúp ta ..."
"Khụ!"
Lạc Thanh Hàn ở phía sau ho mạnh một tiếng.
Tiêu Hề Hề bị cắt ngang, nàng quay đầu nhìn hắn "Cổ họng của người khó chịu à?"
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói "Không sao, đi thôi."
"Vâng."