Câu trả lời của Thái tử khiến Hoàng đế không hài lòng, trầm giọng hỏi.
"Con thân là Thái tử, cả phi tần của mình cũng không quản được, không cảm thấy mình quá vô dụng sao?"
Lạc Thanh Hàn cụp mắt, nói "Là nhi thần vô dụng, xin phụ hoàng trách phạt."
Hoàng đế nhìn hắn chằm chằm một hồi, cuối cùng bất lực thở dài một hơi.
"Trẫm nói những lời này không phải muốn phạt con, mà muốn nhắc nhở con đừng quên thân phận Thái tử của mình, cả mấy nữ nhân trong hậu viện của mình cũng không quản được, sau này sao có thể trị vì một quốc gia rộng lớn như vậy?"
Lạc Thanh Hàn cung kính đáp "Nhi thần đã biết, đa tạ phụ hoàng dạy dỗ."
"Chuyện lần này, nhất định phải cho Đoan Quốc Công một lời giải thích."
Lạc Thanh Hàn "Phụ hoàng muốn nhi thần làm gì?"
Hoàng đế "Chẳng qua chỉ là vài trò vặt vãnh của nữ nhân tranh sủng, con là Thái tử, chỉ một câu nói cũng đủ làm các nàng chịu khổ."
"Nhưng Tần lương đệ dù sao cũng là cháu gái của mẫu hậu, nếu nhi thần lạnh nhạt với Tần lương đệ, chỉ sợ sẽ làm mẫu hậu không vui."
Hoàng đế cười lạnh "Con đã quên lời trẫm nói với con trước đó rồi sao? Con là Thái tử, nhất định phải có chính kiến của mình, tuyệt đối không thể bị nữ nhân làm lung lay."
Lạc Thanh Hàn cúi đầu thấp hơn, giọng hơi run rẩy, giọng điệu đầy xấu hổ và tự trách.
"Nhi thần phụ lòng mong mỏi của phụ hoàng, là lỗi của nhi thần! Trong lòng nhi thần, mẫu hậu hay phụ hoàng đều là người thân nhất của nhi thần, ân dưỡng dục của hai người, nhi thần suốt đời không quên, nhi thần thà không làm Thái tử cũng không muốn làm khó phụ hoàng và mẫu hậu."
Hoàng đế nghe vậy không khỏi có chút xúc động.
Tình cảm của ông dành cho Thái tử rất phức tạp.
Tuy làm Hoàng đế khó tránh khỏi hoài nghi, nhưng dù sao Thái tử cũng là con ruột của ông, có quan hệ huyết thống, ông ít nhiều vẫn có tình cảm với Thái tử.
Đặc biệt khi thấy Thái tử bây giờ trọng tình hiếu thảo, càng làm Hoàng đế cảm thán trong lòng.
So với một Thái tử lạnh lùng vô tình, thì Thái tử có điểm yếu trọng tình hiếu thảo trước mặt này càng khiến người khác yên tâm hơn.
Hoàng đế thở dài bất lực.
"Bỏ đi, trẫm cũng biết chuyện này rất khó với con, con là Thái tử do trẫm đích thân sắc phong, trẫm sẽ thay con làm kẻ ác một lần. Trẫm sẽ phái người truyền chỉ, giáng Tần thập nương làm Phụng nghi, chuyển đến lầu Lãnh Hương, không có lệnh không được ra ngoài."
Lạc Thanh Hàn ngẩng đầu, hốc mắt hơi đỏ "Phụ hoàng luôn bảo vệ nhi thần, nhi thần thật hổ thẹn!"
Hoàng đế vỗ vai hắn "Cha con ruột thịt cần gì nói đến hổ thẹn hay không? Con trở về an ổn làm Thái tử, chuyện khác không cần lo lắng nữa."
"Nhi thần tuân mệnh."
Thái tử rời ngự thư phòng, ngồi trong xe ngựa, hổ thẹn buồn bã trên mặt của hắn đã hoàn toàn biến mất.
Hắn lạnh lùng nói "Về Đông cung."
Trong điện Tích Vân.
Tần Hi Nhã đang viết thư.
Thư này viết cho mẫu thân nàng, nàng muốn mẫu thân mau giải quyết Lư Lâm, tránh để người khác tra được lại không thể giải thích.
Trên đời này, chỉ có người chết là đáng tin cậy nhất.
Nàng đưa thư đã viết vào tay Tôn ma ma.
"Nhớ kỹ, nhất định phải giao cho mẫu thân, đừng để người khác biết."
Tôn ma ma cẩn thận cất thư, chần chờ một chút, vẫn nói "Tiểu chủ, người mới vào Đông cung, còn chưa đứng vững, việc quan trọng nhất nên làm bây giờ chính là phải dốc sức lấy lòng Thái tử, sinh con cho Thái tử càng sớm càng tốt, những chuyện này về sau có thể làm."
Tần Hi Nhã vừa dùng nước cánh hoa rửa tay, vừa bình tĩnh nói.
"Ta hiểu ý bà, nhưng Thái tử quá mức phòng bị với ta, từ đầu ngài ấy cũng không có ý sủng ái ta, dù ta cố gắng thế nào, trong thời gian ngắn cũng không thể thay đổi ý định của ngài ấy. Thay vì trơ mắt nhìn nữ nhân khác được sủng ái, chi bằng nhân lúc các nàng vẫn chưa sinh được con, ta ra tay trước, loại bỏ từng người một. Hiện tại đối thủ không nhiều, sau này lúc tranh giành ngôi vị Thái tử phi, phần thắng của ta nhiều hơn vài phần."
Tôn ma ma còn có chút lo lắng "Nô tỳ thấy Thái tử cũng không ngốc, nếu ngài ấy phát hiện chuyện người làm, thì phải làm sao?"
Tần Hi Nhã mỉm cười thờ ơ.
"Biết thì đã làm sao? Giống như ngài ấy nói, ta và ngài ấy là liên hôn chính trị, chỉ cần Tần gia chưa đổ, ngài ấy sẽ không dám làm gì ta."
Giống như đương kim Hoàng đế rất bất mãn Tần hoàng hậu, chẳng phải cũng không làm gì được Tần hoàng hậu? Cuối cùng chỉ đành làm lơ cho qua.
Tôn ma ma buồn thay cho tiểu thư nhà mình, bà thở dài "Dù Thái tử không làm gì được người, nhưng người chọc giận Thái tử như vậy, sau này càng khó được Thái tử sủng ái."
"Chuyện sau này cứ để sau này nói, dù sao bây giờ ta cũng không muốn thấy mấy ả tiện nhân đó đắc ý."
Tần Hi Nhã nhận khăn vải từ cung nữ lau tay.
Nàng dùng ngón trỏ phết một ít kem dưỡng da tay, cho vào lòng bàn tay, sau khi tán ra thì thoa đều lên hai bàn tay mảnh khảnh của mình.
Tôn ma ma chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng thông báo từ bên ngoài.
"Thánh chỉ đến!"
Tần Hi Nhã dừng động tác.
Trong mắt nàng hiện lên nghi hoặc, sau đó dẫn cung nữ thái giám ra ngoài.
Cam Phúc cầm thánh chỉ, cười nói "Tần thị tiếp chỉ."
Tần Hi Nhã quỳ xuống.
Những cung nữ thái giám khác tự nhiên cũng quỳ xuống, bọn họ đều cúi đầu, tự hỏi tại sao lại có thánh chỉ cho Tần lương đệ? Lẽ nào có phong thưởng gì?
Cam Phúc mở thánh chỉ, đọc nội dung từ đầu đến cuối.
Bỏ qua những miêu tả mang tính hình thức, ý đại khái là ...
Tần thị lòng dạ hiểm ác, âm mưu hãm hại các phi tần khác, không xứng làm Lương đệ, lập tức giáng làm Phụng nghi, chuyển đến lầu Lãnh Hương, từ nay về sau không có lệnh không được ra ngoài!
Một đạo thánh chỉ đã trực tiếp giáng Tần Hi Nhã từ Lương đệ tòng tam phẩm xuống Phụng nghi cửu phẩm.
Dù Phụng nghi cũng là một trong những phi tần của Đông cung, nhưng địa vị chẳng khác gì cung nữ.
Còn chuyện chuyển đến lầu Lãnh Hương, giống như bị đày vào lãnh cung.
Tần Hi Nhã sững sờ.
Sao có thể như thế được?
Người trong điện Tích Vân cũng kinh ngạc, không tin được sự thật này.
Bọn họ tưởng có phong thưởng gì đó, không ngờ là tai họa giáng xuống.
Tin dữ đến quá đột ngột làm đầu óc mọi người trống rỗng, trong sân không một tiếng động.
Cam Phúc đưa thánh chỉ sang, cười hỏi "Tiểu chủ, sao còn không tiếp chỉ?"
Khóe miệng Tần Hi Nhã run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp không còn chút máu.
Nàng không cam lòng tiếp nhận hiện thực tàn khốc này, nhưng thánh chỉ đã ban, dù nàng không cam lòng, cũng chỉ có thể run rẩy tiếp nhận thánh chỉ, quỳ xuống dập đầu.
"Thần thϊếp tạ chủ long ân!"
Nàng vốn nghĩ, dù Thái tử không thích nàng, cũng không thể làm gì nàng.
Nào ngờ Hoàng đế lại cản đường, đuổi nàng đi.