Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 304




Tần Hi Nhã cầm thánh chỉ, trước mắt như đen dần, suýt nữa ngất đi.

Tôn ma ma đỡ nàng "Tiểu chủ, người phải gắng gượng lên!"

Cam Phúc đọc xong thánh chỉ không rời đi ngay, mà lặng lẽ đứng bên cạnh theo dõi.

Tần Hi Nhã biết Cam Phúc đang thay mặt Hoàng đế giám sát nàng, thế nên bây giờ nàng không thể phàn nàn, còn phải lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi điện Tích Vân.

Nàng đẩy Tôn ma ma ra, loạng choạng đi vào phòng.

Theo quy tắc, Phụng nghi không có cung nữ hầu hạ, cả nha hoàn và ma ma được Tần Hi Nhã đưa từ nhà mẹ vào cung cũng bị khấu trừ, người trong điện Tích Vân, một người cũng không được mang đi.

Tần Hi Nhã chỉ có thể tự mình thu dọn hành lý.

Tất cả cung nữ thái giám trong điện Tích Vân đều bị đuổi ra ngoài.

Từ hôm nay trở đi, bọn họ sẽ bị điều về Nội thị tỉnh, không biết sau này sẽ phân đến đâu.
Lúc này họ đang vô cùng hoang mang.

Tôn ma ma van xin "Cam công công, xin công công để tôi đi cùng tiểu chủ."

Ỷ Thúy cũng nói "Chúng tôi cùng tiểu chủ vào cung, nếu không đi theo tiểu chủ, chúng tôi cũng không biết đi đâu, xin công công châm chước."

Nàng nhét túi tiền đầy ngân phiếu vào tay Cam Phúc.

Cam Phúc vung phất trần, ném túi tiền trong tay Ỷ Thúy xuống đất.

Hắn chậm rãi nói "Nếu các ngươi là người Tần gia, dĩ nhiên sẽ được đưa về Tần gia, nhân lúc trời còn sớm, các ngươi mau chóng thu dọn đồ đạc rời cung đi, đừng lãng phí thời gian nữa."

Tôn ma ma còn muốn nói thêm gì đó, lại thấy Cam Phúc nghiêng người, hơi nhắm mắt, như thể không muốn nói chuyện với bọn họ nữa.

Tôn ma ma không còn lựa chọn nào khác, lau nước mắt rồi cùng Ỷ Thúy rời điện Tích Vân.

Sau đó, họ đi thẳng đến điện Tiêu Phòng.
Họ sẽ nhờ Tần hoàng hậu giúp đỡ.

Trong điện Tiêu Phòng.

Tần hoàng hậu đang kiểm tra danh sách lễ vật mà mệnh phụ phu nhân các thế gia đưa vào cung trong dịp Trung thu.

Biết Tôn ma ma và Ỷ Thúy đến, Tần hoàng hậu cũng không quá để tâm, thản nhiên nói "Để bọn họ vào đi."

Tôn ma ma và Ỷ Thúy vừa vào cửa, đã quỳ xuống đất.

Tôn ma ma khóc lóc nói "Hoàng hậu nương nương, xin người cứu Thập nương!"

Tần hoàng hậu dừng động tác lật danh sách lễ vật.

Bà ngẩng đầu, nhíu mày hỏi "Thập nương làm sao?"

Tôn ma ma lau nước mắt, kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Tần hoàng hậu nghe xong, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Bà cười lạnh nói "Hoàng thượng lại xen vào chuyện nhà của con trai, duỗi tay cũng dài thật!"

Tôn ma ma khẩn cầu "Thập nương từ nhỏ chưa từng trải qua khổ cực, nếu chuyển đến lầu Lãnh Hương tồi tàn, sợ là không sống nổi một ngày, xin Hoàng hậu cứu lấy Thập nương!"
Ỷ Thúy cũng nói "Cầu xin Hoàng hậu nương nương cứu Thập nương!"

Tần hoàng hậu gọi Trân Châu tới.

"Ngươi phái người đi nghe ngóng, xem Hoàng thượng ở đâu?"

"Vâng."

Trân Châu trở về rất nhanh.

"Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, hiện giờ Hoàng thượng đang ở ngự thư phòng."

Tần hoàng hậu đứng dậy, rời điện Tiêu Phòng, ngồi xa liễn đến ngự thư phòng.

Hoàng đế nghe nói Hoàng hậu tới cũng không bất ngờ, thản nhiên nói "Cho vào."

Khi Tần hoàng hậu bước vào ngự thư phòng, Hoàng đế đã đặt tấu chương xuống, lúc này đang nhàn nhã uống trà, thoạt nhìn chẳng hề bất ngờ khi Hoàng hậu đột nhiên tới thăm.

Tần hoàng hậu hành lễ, sau đó nói "Thần thϊếp lần này tới, là muốn hỏi bệ hạ một chuyện."

Hoàng đế "Nàng muốn hỏi chuyện Tần thập nương đúng không?"

Tần hoàng hậu "Đúng là như vậy, bệ hạ xử lý Tần thập nương, hẳn cũng phải có lý do chứ?"

"Tần thập nương âm mưu hãm hại Đoạn lương đệ và Tiêu trắc phi, lại giá họa cho Lý trắc phi, tội ác nhiều như vậy, chỉ bị giáng phẩm cấp, đã vô cùng khai ân với nàng ta rồi."

Tần hoàng hậu trầm giọng nói "Bệ hạ luôn miệng nói Tần thập nương có tội, vậy có chứng cứ xác thực không?"

Hoàng đế tùy ý nói "Nếu trẫm xử lý nàng ta, dĩ nhiên đã nắm chắc mười phần."

"Thần thϊếp muốn xem chứng cứ xác thực!"

Tần hoàng hậu nhấm mạnh bốn chữ cuối.

Hoàng đế đặt tách trà xuống.

Tách trà đặt xuống bàn, phát ra tiếng thanh thúy.

"Nếu trẫm không cho nàng xem chứng cứ, nàng sẽ làm gì? Lẽ nào nàng muốn kháng chỉ?"

Dù giờ phút này ông đang ngồi, nhưng khí thế không thua gì Tần hoàng hậu đang đứng, thậm chí còn mơ hồ áp bức bà.

Tần hoàng hậu vẫn duy trì tư thế đứng hoàn mỹ, mặc y phục tay rộng xanh đen, càng có vẻ thâm trầm lãnh đạm.

Bà lạnh lùng nói "Nếu bệ hạ đã nói như vậy, thần thϊếp dĩ nhiên không dám kháng chỉ, nhưng bệ hạ đừng quên, lúc người đăng cơ, đã hứa thế nào với thần thϊếp, với Tần gia."

Hoàng đế liếc bà một cái "Ban đầu trẫm hứa với các người, đã cho các người rồi."

"Người cho cái gì? Ngoại trừ ngôi vị Hoàng hậu trên danh nghĩa, người không cho thần thϊếp gì cả, ngay cả quyền làm mẫu thân cũng bị bệ hạ đoạt đi!"

Nói đến cuối cùng, Tần hoàng hậu cũng nhịn không được, trong mắt hiện lên thù hận sâu sắc.

Hoàng đế tránh ánh mắt của bà, cắn rứt lương tâm nói "Chuyện đã qua rồi, còn nhắc tới mấy chuyện đó làm gì?"

Tần hoàng hậu cười lạnh "Cũng đúng, bây giờ nói cũng vô nghĩa, thần thϊếp muốn đòi công đạo cho Thập nương, mong bệ hạ thành toàn."

Lúc này, Hoàng đế rõ ràng không còn tự tin như trước.

Ông bất đắc dĩ nói "Trẫm đã ban thánh chỉ, vua không nói đùa, trẫm cũng không thể thu lại lệnh đã ban? Nếu như vậy, trẫm sẽ thành người thế nào? Mặt mũi của trẫm sẽ để ở đâu?"

Tần hoàng hậu "Được, nếu bệ hạ muốn mặt mũi, thần thϊếp cho bệ hạ mặt mũi, chỉ hy vọng bệ hạ sau này không hối hận."

Nói xong bà xoay người rời đi.

Hoàng đế không để tâm lời đe dọa của Tần hoàng hậu.

Dù Tần hoàng hậu không hài lòng, thì có thể làm gì ông?

Ông không tin Tần gia sẽ vì chuyện nhỏ như vậy mà kháng chỉ!

Đương nhiên, Tần gia sẽ không vì chuyện nhỏ như vậy mà kháng chỉ, ngược lại sẽ làm khó Hoàng đế những chuyện khác.

Ví như gần đây Hoàng đế định nam tuần, người trong Hộ bộ khóc than nói không có tiền, không thể hỗ trợ việc nam tuần của Hoàng đế.

Người của Khâm Thiên Giám cũng nói thời tiết gần đây rất xấu, không thích hợp nam tuần.

Cả những lão già ở Ngự Sử đài cũng nhảy ra nói bốn quận phía nam liên tiếp chịu thiên tai, tuy hạn hán đã được giải quyết, nhưng sản lượng lương thực năm nay chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều.

Sản lượng lương thực giảm đồng nghĩa với thu nhập ngân khố cũng giảm.

Ngân khố cạn tiền, Hoàng đế còn muốn nam tuần? Chỉ vì đi chơi mà định tán gia bại sản sao? Còn cần sống qua ngày nữa không?

Hoàng đế bị công kích liên tục, trong lòng bực bội vô cùng.

Ông biết người Tần gia âm thầm cản trở, cố ý gây khó dễ cho ông.

Dù ông hiểu rõ chuyện này, cũng không thể tranh cãi với Tần gia.

Suy cho cùng cũng không phải chuyện lớn liên quan đến quốc gia đại sự, người ta chỉ không muốn ông dẫn gia quyến du ngoạn bằng công quỹ mà thôi, ông có thể làm gì được?

Chỉ đành ấm ức nhịn thôi.