Lúc này, Tiêu Hề Hề đã ngồi kiệu đến điện Tiêu Phòng.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Hề Hề đến điện Tiêu Phòng.
Sau khi bước vào, nàng hành đại lễ với Tần hoàng hậu.
"Thần thϊếp bái kiến Hoàng hậu nương nương."
Tần hoàng hậu ngồi trên cao, mặc váy dài sẫm màu tương phản rõ rệt với sàn đá cẩm thạch trắng.
Bà nhìn Tiêu trắc phi đang quỳ trên đất, lạnh giọng chậm rãi nói.
"Gần đây bổn cung nghe nói một số chuyện về ngươi, cố ý gọi ngươi tới đây là muốn hỏi ngươi chân tướng."
Tiêu Hề Hề hơi ngẩng đầu lên "Hoàng hậu nương nương cứ hỏi, thần thϊếp nhất định sẽ trả lời."
Tần hoàng hậu nhìn chằm chằm mặt nàng, trầm giọng hỏi.
"Gần đây ngoài cung có rất nhiều người đồn mệnh cách của ngươi có vấn đề, bọn họ nói ngươi là cô sát thiên tinh, vừa mới ra đời đã khắc chết đệ đệ song sinh, chuyện này là thật."
Tiêu Hề Hề "Thần thϊếp quả thật có một đệ đệ song sinh, không may chết yểu khi mới sinh ra, còn chuyện thiên sát cô tinh hoàn toàn là chuyện hoang đường."
"Nếu ngươi không phải thiên sát cô tinh, đệ đệ song sinh của ngươi vì sao chết yểu?"
Tiêu Hề Hề "Đó chỉ là một tai nạn, trẻ con chết yểu không phải hiếm, đây không thể trở thành bằng chứng thần thϊếp khắc chết đệ đệ."
Tần hoàng hậu cười lạnh "Ngươi ăn nói cũng khá, nhưng bây giờ bên ngoài rất nhiều người đã biết chuyện này, dù ngươi không phải thiên sát cô tinh, nhưng trong mắt người khác, ngươi cũng đã trở thành thiên sát cô tinh. Mệnh cách của ngươi không đủ tư cách vào cung tuyển tú, Trung Võ tướng quân giấu giếm chuyện này, đưa ngươi vào cung tham gia tuyển tú, biết chuyện mà không báo. Ngươi biết mệnh cách của mình có khuyết điểm, nhưng vẫn muốn gả vào Đông cung, tội không thể tha!"
Tim Tiêu Hề Hề chùng xuống.
Tần hoàng hậu rõ ràng là muốn phạt nàng, dù có chứng cứ hay không, nàng đều trốn không thoát hình phạt này.
Tần hoàng hậu "Người đâu, kéo Tiêu thị ra ngoài, phạt hai mươi trượng, tước bỏ thân phận Trắc phi, giáng làm Phụng nghi, đưa đến am Tử Vân tu hành, từ nay không được phép bước vào hoàng cung một bước!"
Tiêu Hề Hề thầm nghĩ, phạt trượng và tước bỏ thân phận thì cũng thôi đi, đưa đến am Tử Vân thì không được đâu!
Nàng rời Đông cung thì làm sao phò tá Thái tử đăng cơ? Nàng làm sao hoàn thành nhiệm vụ?
Hai ma ma thân thể cường tráng khỏe mạnh đi vào, trái phải hai bên bắt lấy cánh tay của Tiêu Hề Hề, kéo nàng ra ngoài.
Tiêu Hề Hề vừa định nói, miệng nàng đã bị ma ma bịt lại.
Nếu Tiêu Hề Hề thật sự muốn ra tay, hai ma ma này không phải đối thủ của nàng, nhưng nếu vậy, nàng sẽ bị buộc tội khinh thường Hoàng hậu, gánh tội danh mạo phạm, sau đó nàng càng không thể ở lại hoàng cung.
Làm sao đây? Hay giả vờ ngất xỉu?
Khổ nhục kế này chắc không có tác dụng, Hoàng hậu vốn không quan tâm sống chết của nàng, dù nàng ngất đi, cũng không thoát được hai mươi trượng.
Hay chủ động vạch trần thân phận Huyền Môn của mình?
Vậy cũng không được, nếu thân phận của nàng bại lộ, nàng sẽ trở thành miếng thịt béo bở trong mắt mọi người, ai cũng muốn vồ lấy nàng.
Trong lúc Tiêu Hề Hề rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên ngoài cửa.
"Dừng tay!"
Thái tử đến rồi!
Hai ma ma lập tức dừng động tác, đồng loạt nhìn về phía cửa, thấy Thái tử sải bước đi vào.
Lạc Thanh Hàn thấy Tiêu Hề Hề bị hai ma ma bắt giữ, sắc mặt tức thì trầm xuống.
Lúc Tiêu Hề Hề bắt gặp ánh mắt của hắn, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ ---
Lần này tiêu rồi!
Trong mắt người ngoài, Thái tử luôn có thái độ lạnh lùng, chưa từng tranh cãi với người khác, làm việc gì cũng bình tĩnh.
Hắn giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo không chút tì vết.
Chỉ có Tiêu Hề Hề biết, trong lòng Thái tử đè nén rất nhiều cảm xúc tiêu cực không thể nói thành lời.
Bình thường hắn vẫn có thể kiểm soát cảm xúc, ngăn bản thân thể hiện khuyết điểm của mình trước mặt người khác.
Nhưng lúc này, sắc mặt của hắn cực kỳ âm trầm, như tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, một giây sau sẽ sấm sét ầm ầm.
Thái tử sắp nổ tung rồi!
Lạc Thanh Hàn hành lễ với Tần hoàng hậu.
Không đợi Tần hoàng hậu kịp phản ứng, hắn đã đứng thẳng người, trầm giọng hỏi "Mẫu hậu tại sao lại phạt Trắc phi của nhi thần?"
Tần hoàng hậu rất không hài lòng với thái độ như đang chất vấn của hắn, giọng ngày càng cứng rắn.
"Tiêu thị là thiên sát cô tinh, giữ nàng ta ở Đông cung chỉ chuốc lấy tai họa cho ngươi, bổn cung giải quyết tai họa này cho ngươi."
"Cảm ơn lòng tốt của mẫu hậu, chuyện này nhi thần đã biết từ lâu, nhi thần đã điều tra rõ chân tướng sự việc, Tiêu trắc phi không phải thiên sát cô tinh, đạo sĩ ban đầu nói nàng có mệnh cách thiên sát cô tinh là một kẻ nói dối. Tất cả lời khai của ông ta có ghi chép ở Hình bộ, nếu mẫu hậu không tin, nhi thần sẽ nhờ người mang lời khai đến cho người kiểm tra."
Lạc Thanh Hàn chậm rãi bình tĩnh, nói năng mạnh mẽ.
Nghe vậy, Tần hoàng hậu càng thêm bất mãn.
"Dù mọi chuyện đều do đạo sĩ kia bịa đặt, nhưng chuyện này đã truyền ra ngoài, lời đồn quá nhiều người khác cũng sẽ tin là thật, người ngoài nhận định Tiêu thị là thiên sát cô tinh, vậy nàng ta chính là thiên sát cô tinh!"
Lạc Thanh Hàn "Nàng là phi tần của nhi thần, chỉ cần nhi thần xác nhận nàng không có vấn đề, người ngoài không có tư cách phán xét nàng!"
Tần hoàng hậu nhìn chằm chằm mặt hắn, gằn từng chữ nói "Nàng ta chỉ là một Trắc phi, dù bị xử phạt cũng sẽ không cản trở ngươi, ngươi chỉ vì một Trắc phi cỏn con mà nhất quyết đối đầu với bổn cung?"
"Là mẫu hậu nhất quyết đối đầu với nhi thần!"
Tần hoàng hậu lúc này rất tức giận.
Bà đột ngột đứng dậy, hét lớn "Ngươi quỳ xuống cho bổn cung!"
Lạc Thanh Hàn đứng thẳng tại chỗ, nhìn chằm chằm bà bất động.
Tuy quan hệ mẹ con của bọn họ rạn nứt từ lâu, nhưng vẫn duy trì vẻ ngoài hòa thuận, hôm nay là lần đầu tiên bọn họ trực tiếp xung đột.
Việc Thái tử không chịu lùi bước đã triệt để chọc giận Tần hoàng hậu.
Bà nhìn Thái tử trước mặt, lạnh lùng nói.
"Dù ngươi không phải do bổn cung sinh ra, nhưng do bổn cung chính tay nuôi dưỡng, vốn tưởng ngươi sẽ báo đáp ân đức, không ngờ ngươi chỉ vì một phi tần cỏn con mà quay lưng với bổn cung?"
Lạc Thanh Hàn đúng mực đáp.
"Lúc mẫu hậu hỏi câu này, có từng tự hỏi bản thân đã từng thật sự xem nhi thần là con trai của mình không? Tiêu trắc phi là sủng phi của nhi thần, người muốn xử phạt nàng cũng chưa từng hỏi nhi thần một tiếng, điều đó chứng tỏ người vốn không quan tâm nhi thần nghĩ như thế nào! Nếu người đã không quan tâm nhi thần, nhi thần cần gì phải quan tâm đến người?"
"Hỗn xược!"
Tần hoàng hậu giơ tay phải, tát mạnh vào mặt Lạc Thanh Hàn!
Cái tát này vô cùng mạnh.
Ngay cả Tiêu Hề Hề ở rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng tát mạnh.
Lập tức cả điện Tiêu Phòng rơi vào im lặng.