Lạc Thanh Hàn nhìn vào mắt nàng, tiếng nói vẫn rõ ràng, nhưng giọng điệu lại không khỏi ôn hòa vài phần.
"Nàng xác định muốn cùng ta đến quận Trần Lưu?"
Tiêu Hề Hề không chút do dự trả lời "Đương nhiên! Người ở đâu, ta ở đó!"
Ánh mắt nàng trong trẻo kiên định, không hề sợ hãi.
Lạc Thanh Hàn mím môi mỏng.
Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn là người nói một không hai.
Chỉ cần hắn đã quyết định, thì sẽ không thay đổi.
Nhưng sau khi quen Tiêu Hề Hề, hắn dường như thay đổi quyết định của mình hết lần này đến lần khác.
Nguyên tắc của hắn lùi từng bước trước mặt nàng.
Lạc Thanh Hàn như nhận thua, khẽ thở dài.
"Rạng sáng ngày mai xuất phát, nàng nhớ đừng ngủ quên."
Hai mắt Tiêu Hề Hề sáng lên, cả người trở nên phấn khích.
Nàng nhào tới, ôm cánh tay của Thái tử, mừng rỡ hỏi "Điện hạ đồng ý dẫn thần thϊếp theo rồi sao?"
Lạc Thanh Hàn cụp mắt nhìn nàng, bình tĩnh "Lúc không vui thì luôn miệng ta - người, bây giờ vui vẻ thì đổi thành Điện hạ và thần thϊếp, khả năng thích ứng của nàng giỏi thật nhỉ."
Tiêu Hề Hề cười tủm tỉm nói "Vừa rồi thần thϊếp quá xúc động, cho nên nói bậy thôi."
"Vậy nàng bây giờ đã bình tĩnh rồi?"
Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu "Vâng vâng, bây giờ thần thϊếp rất bình tĩnh."
"Vậy nàng nói đi, tại sao nhất quyết muốn cùng ta đến quận Trần Lưu?"
"Thần thϊếp không phải nói rồi sao? Thần thϊếp muốn ở cạnh người ..."
Lạc Thanh Hàn ngắt lời nàng "Ta muốn nghe nói thật, nàng cứ nói thật đi."
Tiêu Hề Hề hơi ngồi thẳng lên "Vậy người phải hứa với thần thϊếp, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, người cũng phải dẫn thần thϊếp đến quận Trần Lưu, tuyệt đối không được nuốt lời!"
Giọng điệu của nàng nghiêm túc đến mức Lạc Thanh Hàn không khỏi cũng trở nên nghiêm túc.
Hắn hứa hẹn nói "Nàng yên tâm, nếu ta đã hứa dẫn nàng đi, nhất định sẽ không nuốt lời."
"Hôm kia thần thϊếp bói cho người một quẻ."
Lạc Thanh Hàn "Kết quả không tốt sao?"
Tiêu Hề Hề khổ sở nói "Đâu phải chỉ không tốt? Thật sự tệ vô cùng, quẻ bói nói người đi chuyến này sẽ gặp nguy hiểm tính mạng, không cẩn thận có thể mất mạng."
Lạc Thanh Hàn không khỏi nhíu mày.
Hắn biết thân phận của mình khá mẫn cảm, lần trước xuống phía nam đã bị người ám sát, lần này đến quận Trần Lưu hẳn là sẽ không thuận lợi.
Hắn đã chuẩn bị tâm lý gặp ám sát lần nữa, nhưng theo Tiêu Hề Hề nói, có vẻ nguy hiểm mà hắn gặp lần này có thể còn lớn hơn lần trước.
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng "Nếu có nguy hiểm, tại sao nàng vẫn muốn đi cùng ta?"
"Vì thần thϊếp muốn bảo vệ người!"
Không phải lần đầu nàng nói câu này, Lạc Thanh Hàn từng nghĩ nàng nói câu này chỉ để dỗ hắn vui, nhưng giờ xem ra, nàng thật sự nghĩ như vậy.
Lạc Thanh Hàn mở miệng, như thể muốn nói gì đó.
Tiêu Hề Hề đã nói trước "Người vừa hứa với thần thϊếp, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, người đều phải dẫn thần thϊếp theo, người không được nuốt lời!"
Lạc Thanh Hàn "Nếu ta thật sự gặp nguy hiểm, ta có thể không bảo vệ được nàng."
Tiêu Hề Hề "Người chỉ cần bảo vệ mình cho tốt, thần thϊếp sẽ không liên lụy người."
"Ta không có ý đó, ta sợ liên lụy nàng."
Tiêu Hề Hề bịt tai "Thần thϊếp không muốn nghe mấy lời xui xẻo!"
Lạc Thanh Hàn hết cách với nàng, đành đổi chủ đề.
Hắn nhìn mấy chiếc rương trên đất, hỏi "Nàng định mang tất cả những thứ này xuất cung?"
Tiêu Hề Hề bỏ tay xuống "Đúng vậy, đây là những thứ thần thϊếp thường dùng."
"Vậy nàng thu dọn đàng hoàng đi, còn thiếu thứ gì thì nói với ta, ta sẽ sai người đi chuẩn bị cho nàng."
Tiêu Hề Hề gật đầu nói "Vâng!"
Lạc Thanh Hàn còn có chuyện khác phải làm, hắn ở lại điện Thanh Ca không lâu đã đứng dậy rời đi.
Tiêu Hề Hề tiếp tục chỉ đạo mọi người thu dọn đồ đạc.
Bảo Cầm sốt sắng hỏi "Nô tỳ không thể đi cùng người thật sao?"
Tiêu Hề Hề không chút do dự lắc đầu "Không được, chuyến đi này rất nguy hiểm, nếu dẫn em theo, ta không chắc có thể bảo đảm an toàn cho em, em ở trong cung an toàn hơn."
Bảo Cầm cúi đầu "Là nô tỳ quá vô dụng, không giúp được người."
"Ai nói em không giúp được ta? Em làm thêm chút món ngon, cho ta mang theo từ từ ăn trên đường, chỉ cần có thể ăn món ngon do em làm, tâm trạng của ta sẽ vô cùng tốt!"
Bảo Cầm bị dáng vẻ khoa trương của nàng chọc cười, không thể nhịn được cười theo nàng
"Vậy nô tỳ sẽ làm một vài món tiện mang theo trên đường."
Tiêu Hề Hề gật đầu mạnh "Ừ ừ, nhớ làm nhiều chút!"
Bảo Cầm vào phòng bếp nhỏ bận rộn.
Tin tức Tiêu trắc phi sẽ cùng Thái tử đến quận Trần Lưu lan truyền nhanh chóng trong Đông cung.
Chúng phi tần vô cùng đố kỵ, ghen ghét và thù hận.
Nhưng các nàng có thể làm gì?
Lần trước Thái tử kiên quyết xuống phía nam, Bạch trắc phi lê tấm thân ốm yếu thuyết phục Thái tử đổi ý, cuối cùng chẳng những không thuyết phục được Thái tử mà đại cung nữ bên cạnh còn bị Thái tử phạt trước mọi người, khiến nàng mất hết mặt mũi.
Có Bạch trắc phi làm gương, dù trong lòng các phi tần có nhiều ý kiến cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cuối cùng liều lĩnh nhảy ra lại là Triệu mỹ nhân ít khi xuất hiện.
Lạc Thanh Hàn đang ở trong cung Minh Quang, nghe Triệu Hiền bố trí.
Biết Triệu mỹ nhân đến, Lạc Thanh Hàn nhíu mày, không hiểu nàng lúc này lại chạy tới đây làm gì?
"Để nàng ta vào."
"Vâng."
Thường công công lui ra ngoài, nhanh chóng dẫn Triệu mỹ nhân vào.
Triệu mỹ nhân tiến lên hành lễ "Thần thϊếp bái kiến Thái tử Điện hạ."
Lạc Thanh Hàn lười chào hỏi với nàng, trực tiếp hỏi "Nàng tới đây làm gì?"
Triệu mỹ nhân thận trọng liếc nhìn hắn, rồi nói "Thần thϊếp biết ngày mai Thái tử sẽ đến quận Trần Lưu, thần thϊếp to gan cầu xin Thái tử đưa thần thϊếp đi cùng, quê nhà của thần thϊếp ở quận Trần Lưu, thần thϊếp đã lâu chưa về quê, rất muốn về thăm nhà một chút, cầu xin Thái tử thành toàn."
Nói xong, nàng cung kính cúi đầu, cử chỉ khá thành khẩn.
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng "Lần này ta có việc phải làm, không phải du sơn ngoạn thủy, ta không thể mang theo người phiền phức như nàng."
Triệu mỹ nhân mím môi đỏ mọng "Thần thϊếp sẽ không gây phiền phức cho người, thần thϊếp nhất định sẽ theo sát Tiêu trắc phi."
Nếu không phải nàng biết Tiêu trắc phi cùng Thái tử đến quận Trần Lưu, Triệu mỹ nhân cũng không dám nói như vậy.
Lúc này nàng cố ý nhắc tới Tiêu trắc phi là muốn nhắc nhở Thái tử, Tiêu trắc phi cũng là người phiền phức giống nàng, nếu Thái tử đã dẫn theo một người, tại sao không thể dẫn theo một người khác?
Lạc Thanh Hàn dĩ nhiên nghe hiểu ý nghĩa trong câu nói của nàng.
Hắn thong thả hỏi "Nàng tưởng nàng có thể sánh với Tiêu trắc phi sao?"