Tiêu Hề Hề ở trong phòng của Lạc Dạ Thần cả buổi sáng.
Đầu tiên nàng ăn hết hai cân hạt dẻ nướng, sau đó ăn hết trà bánh trong phòng của Lạc Dạ Thần.
Mãi đến khi có người bên ngoài đến báo Thái tử đã về.
Tiêu Hề Hề lúc này mới đứng dậy.
Nàng xoa xoa bụng, hài lòng nói "Vậy ta đi trước, người tiếp tục nghỉ ngơi, chúc người mau chóng bình phục."
Nhìn vỏ hạt dẻ và trái cây vương vãi khắp sàn, Lạc Dạ Thần thấy thái dương đau nhói.
Nữ nhân này cầm hạt dẻ đến gặp y, nhưng lại chẳng cho y hạt nào, còn ăn hết đồ ăn trong phòng y.
Cô ta là Tỳ Hưu chuyển thế hả? Chỉ vào không ra, quá keo kiệt.
Thái tử vừa về dịch trạm, được báo Triệu mỹ nhân bị thương.
Hắn gọi mười Ngọc Lân vệ đi cùng Triệu mỹ nhân và Tiêu trắc phi ra ngoài hôm nay đến trước mặt, hỏi chi tiết mọi chuyện.
Ngọc Lân vệ không dám giấu giếm điều gì, nói tất cả những gì mình biết.
Khi chuyện xảy ra, họ đang ở cách sạp khoai lang nướng một đoạn, cộng thêm chuyện xảy ra bất ngờ, họ không thấy bếp bị lật thế nào.
"Lúc thuộc hạ nghe thấy động tĩnh, bếp lò đã bị lật, than lửa bên trong bay ra ngoài, Tiêu trắc phi suýt chút bị phỏng, may là ngài ấy phản ứng nhanh, kịp thời tránh đi."
Lạc Thanh Hàn "Vậy Triệu mỹ nhân làm sao bị thương?"
"Một đứa trẻ vô tình làm đổ bình gốm đựng nước sôi, đúng lúc Triệu mỹ nhân đang đứng bên cạnh, vô tình bị nước sôi làm bỏng."
Lạc Thanh Hàn "Nói như vậy, Triệu mỹ nhân bị thương chỉ là tai nạn?"
Ngọc Lân vệ không dám nói chắc, chỉ có thể đáp "Thuộc hạ chỉ biết có nhiêu đó."
Lúc này Tiêu Lăng Phong đứng dậy, cung kính nói.
"Mạt tướng đã lệnh người bắt giữ chủ sạp khoai lang nướng và bọn trẻ đó, Điện hạ có muốn thẩm vấn họ không?"
Lạc Thanh Hàn lãnh đạm liếc nhìn ông.
Chỉ một cái liếc mắt như vậy đã khiến Tiêu Lăng Phong có ảo giác bị hắn nhìn thấu.
Dường như tâm tư của ông không thể che giấu trước mặt Thái tử.
Tiêu Lăng Phong bất giác trở nên khẩn trương, thầm nghĩ chắc Thái tử không lợi hại đến thế chứ? Thái tử vừa mới về, không biết gì mới phải.
Đúng lúc này, Tiêu Hề Hề chạy ra ngoài.
Nàng hành lễ với Thái tử trước, rồi sốt ruột hỏi.
"Điện hạ không gặp nguy hiểm chứ?"
Nghe vậy, Tiêu Lăng Phong bất giác cau mày.
Có ai vừa gặp người khác đã hỏi đối phương có gặp nguy hiểm không? Lời này nghe không may mắn, giống như nguyền rủa người ta vậy.
Tiêu Lăng Phong tưởng Thái tử sẽ không vui, kết quả Thái tử không có phản ứng gì.
Thái tử vô cùng bình tĩnh trả lời.
"Không sao, mọi thứ đều ổn."
Tiêu Hề Hề yên lòng "Vậy thì tốt."
Lạc Thanh Hàn "Nghe nói hôm nay nàng với Triệu mỹ nhân ra ngoài, suýt nữa bị thương."
"Thần thϊếp không sao, chỉ có Triệu mỹ nhân bị thương."
Giọng Lạc Thanh Hàn hơi không vui "Ta không phải bảo nàng ngoan ngoãn ở dịch trạm sao? Tại sao lại chạy ra ngoài?"
Tiêu Hề Hề nhỏ giọng nói "Thần thϊếp lo lắng cho người, sợ người ở bên ngoài gặp nguy hiểm, nên muốn đến huyện nha tìm người, không ngờ trên đường lại xảy ra tai nạn."
Lạc Thanh Hàn nghe vậy, không vui trong lòng tiêu tan.
Hắn trầm giọng nói "Lúc ta ra ngoài mang theo rất nhiều Ngọc Lân vệ, còn có Triệu Hiền, sẽ không gặp nguy hiểm, nàng đừng lo lắng vớ vẩn."
Tiêu Hề Hề hừ nhẹ "Thần thϊếp không có lo lắng vớ vẩn."
Nếu không phải nàng bói ra quẻ đại hung, mà nó chắc chắn ứng nghiệm, nàng cảm thấy lo lắng của nàng rất cần thiết.
Lạc Thanh Hàn không cãi với nàng, hắn nói "Ta đi gặp Triệu mỹ nhân, nàng có muốn đi không?"
Tiêu Hề Hề "Được."
Thấy hai người chuẩn bị đi, Tiêu Lăng Phong điên cuồng nháy mắt với Tiêu Hề Hề, hi vọng Tiêu Hề Hề sẽ nhớ lời trước đó của ông.
Đáng tiếc Tiêu Hề Hề không nhìn ông lấy một lần, ám chỉ trong mắt đều uổng phí.
Tiêu Hề Hề và Thái tử bước vào phòng của Triệu mỹ nhân.
Triệu mỹ nhân vừa thấy Thái tử đến, như thấy cọng rơm cứu mạng liền bật khóc.
"Điện hạ, người cuối cùng cũng tới rồi! Thần thϊếp suýt nữa thì chết rồi!"
Lạc Thanh Hàn vô cảm nhìn nàng khóc.
Rõ ràng cũng là khóc, mà Tiêu Hề Hề khóc làm hắn đau lòng, nhưng Triệu mỹ nhân khóc lại khiến hắn chán ghét.
Triệu mỹ nhân khóc một hồi lâu, thấy Thái tử vẫn không nói gì, loại cảm giác tự biên tự diễn làm nàng hơi xấu hổ.
Nàng cố nén nước mắt, nghẹn ngào nói "Xin Điện hạ làm chủ cho thần thϊếp!"
Lạc Thanh Hàn "Nàng bị thương chỉ là tai nạn, ta có thể làm chủ gì được?"
"Thần thϊếp bị thương không phải tai nạn, thần thϊếp bị người khác hại!"
Lạc Thanh Hàn "Ai hại nàng?"
"Là Tiêu trắc phi! Nếu nàng ta không đẩy đứa bé kia, đứa bé kia sẽ không đυ.ng vào bình gốm, thần thϊếp cũng sẽ không bị nước sôi trong bình gốm làm bỏng, suy cho cùng đều là vì Tiêu trắc phi mà ra!"
Tiêu trắc phi: ???
Ngồi không cũng bị nồi rơi trúng đầu nữa!
Nàng nghiêm túc nói "Nếu nói như vậy thì chuyện này vẫn phải trách cô chứ! Là cô nhất quyết muốn ra ngoài với ta, ta đã khuyên cô đừng ra ngoài, nhưng cô vẫn không chịu nghe. Nếu từ đầu cô nghe lời ta khuyên, đừng cùng ta ra ngoài, bây giờ cô cũng đâu có bị thương."
Triệu mỹ nhân nghẹn họng.
Nếu Tiêu trắc phi không nhắc, nàng cũng quên mất.
Lúc đó nàng chỉ muốn cùng Tiêu trắc phi ra ngoài, nhân cơ hội làm cho Tiêu trắc phi gặp nạn, lại không ngờ cuối cùng người gặp nạn lại là mình.
Nghĩ đến đây, nàng tự nhiên vô cùng hối hận.
Nếu nàng biết người xui xẻo là mình, nàng nhất định sẽ không đòi ra ngoài với Tiêu trắc phi.
Nhưng chuyện đến nước này, có hối hận cũng vô ích, Triệu mỹ nhân không muốn chịu thiệt vô ích, rơm rớm nước mắt nói.
"Muội muốn thân thiết với tỷ tỷ hơn nên mới muốn cùng tỷ tỷ ra ngoài đi dạo, làm sao muội biết ra ngoài sẽ gặp chuyện như vậy?"
Tiêu Hề Hề "Đúng vậy, vì cô không biết sẽ gặp tai nạn, nên mới muốn cùng ta ra ngoài, còn ta cũng đâu có biết sẽ gặp tai nạn, cho nên mới đẩy đứa bé kia ra. Từ bản chất mà nói, hành vi của chúng ta là như nhau, nếu cô cứ khăng khăng chỉ tội ta, vậy cô phải nhận tội trước."
Triệu mỹ nhân cạn lời trước mớ lý luận của nàng.
Lạc Thanh Hàn không khỏi nhìn sang Tiêu Hề Hề, nữ nhân này bình thường trông ngốc nghếch, nhưng thỉnh thoảng cũng thông minh bất chợt.
Có lẽ nàng là kiểu người tài vẻ ngoài đần độn mà người ta thường nói.
Triệu mỹ nhân không cãi lại Tiêu Hề Hề, chỉ đành bán thảm để giành lấy sự đồng cảm.
Nàng lại bật khóc.
"Thần thϊếp bị thương nặng như vậy, thái y nói vết thương này dù có thể trị khỏi, nhưng sau này cũng sẽ để lại sẹo, sau này thần thϊếp phải làm sao đây? Điện hạ, người không thể bỏ mặc thần thϊếp được!"